"Lúc ta ở dị giới, ta nghe thấy giọng chàng."
Văn Triển trừng lớn mắt, trông hơi ngốc.
Lục Vân Sơ cười nói: "Sau này hãy nói nhiều hơn đi, đừng có vì nghĩ giọng mình khó nghe mà không chịu mở miệng."
Văn Triển vẫn còn đang sững sờ vì câu nói của nàng, hắn ngơ ngác gật đầu, sau khi tiêu hóa được lời nàng nói, lại cau mày, khó khăn "ừm" một tiếng.
Vừa phát ra tiếng vừa gật đầu lia lịa, không rời được động tác, giống như đứa trẻ mới tập nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Vân Sơ sờ sờ yết hầu của hắn, cảm nhận được sự rung động tê dại, nhịn không được bật cười: "Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi."
Ngón tay nàng ấm áp, đầu ngón tay mềm mại, nhẹ nhàng phủ lên yết hầu, lực rất nhẹ, Văn Triển lại cảm thấy yết hầu như muốn tan chảy, nhịn không được nuốt nước bọt.
"Hửm?" Nàng có chút nghi ngờ.
Văn Triển lại nhịn không được nuốt nước miếng cái ực.
Yết hầu lại chuyển động, lần này rốt cuộc Lục Vân Sơ cũng hiểu được sự căng thẳng của hắn.
Nàng thu tay lại, tự nhiên nằm xuống đùi hắn: "Lau tóc."
Văn Triển gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới lời dặn của nàng, bèn nghiêm mặt cố gắng "ừm" một tiếng.
Tóc nàng ướt sũng, cứ thế nằm trên đùi hắn, Văn Triển chẳng hề ghét bỏ, đỡ lấy đầu nàng, dùng khăn bông bọc lại, nhẹ nhàng lau khô nước.
Động tác của hắn rất dịu dàng, cẩn thận tỉ mỉ khiến người ta cảm thấy trong lòng ngọt ngào tê dại, buồn ngủ díp cả mắt.
Lục Vân Sơ từ từ nhắm mắt, lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói hoảng hốt của Văn Triển: "Vân... Sơ..."
Nàng giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, vừa vặn đối diện với ánh mắt hoang mang bất an của Văn Triển.
Thấy nàng mở mắt, Văn Triển thấy rõ được sự thả lỏng, nở một nụ cười rất không tự nhiên với nàng.
Lục Vân Sơ không hiểu, hắn lại cố ý chuyển sự chú ý của nàng, đỡ nàng từ trên đùi mình dậy, dịch lò sưởi lại gần, hơ khô hơi nước trên tóc cho nàng.
Nàng đang được đỡ tóc, không tiện quay đầu lại, đành phải nói với không khí phía trước: "Những ngày ta không có ở đây, chàng không tự chăm sóc bản thân cho tốt phải không?"
Văn Triển khựng lại, sau đó im lặng tiếp tục vén tóc cho nàng.
Lục Vân Sơ đưa tay ra sau vỗ vỗ cánh tay hắn, ra hiệu cho hắn dừng lại.
Văn Triển cứng người, chậm rãi buông tay xuống, trước khi nàng quay người lại thì đã cúi đầu xuống.
Lục Vân Sơ hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Văn Triển không dám ngẩng đầu, nhìn từ góc độ này, mặt hắn trông rõ ràng gầy đi rất nhiều, càng thêm vẻ lạnh lùng.
Lục Vân Sơ không nói gì, im lặng nhìn hắn.
Hắn mới đưa tay ra, cẩn thận nắm lấy cổ tay nàng, lật lại, viết trên lòng bàn tay nàng: Ba trăm mười hai ngày lẻ năm canh giờ.
Lục Vân Sơ ngẩn người, rụt tay lại: "Vậy mà trong khoảng thời gian dài như vậy, chàng đều không nghỉ ngơi đàng hoàng ăn uống tử tế sao?"
Văn Triển cúi đầu thấp hơn nữa, luống cuống tay chân.
"Trả lời ta." Lục Vân Sơ cảm thấy hành động này của hắn rất quá phận, nàng chỉ rời đi chưa đầy một năm, nếu là ba năm, mười năm, chẳng lẽ hắn cứ sống dở c.h.ế.t dở mà chờ đợi như vậy sao?
Cuối cùng hắn đáp không đúng trọng tâm, viết trên tay nàng: Ta không sao.
Lục Vân Sơ thở dài, nâng cằm hắn lên, ngoài việc trông gầy đi rất nhiều ra thì quả thật không có dáng vẻ râu ria xồm xoàm, mắt thâm quầng mệt mỏi.
"Nhưng chàng gầy đi nhiều lắm, chàng không chịu ăn uống đàng hoàng, bao nhiêu công sức dưỡng cho cái dạ dày khỏe mạnh lại bị chàng làm cho hỏng rồi, lần này đừng hòng có cách nào chữa khỏi." Lục Vân Sơ rầy la hắn như mẹ hiền dạy con, vì sốt ruột, ngữ điệu có hơi nhanh, cho nên nghe có vẻ nghiêm khắc.
Nói xong thấy Văn Triển lại cúi đầu xuống, đỉnh đầu đều là vẻ ấm ức, bây giờ giọng nói đã lành được phân nửa, dáng vẻ không nói không rằng này trông như đang giận dỗi.
Lục Vân Sơ vừa thấy dáng vẻ này của hắn là bực mình: "Chàng làm sao vậy, ta đã nói chàng bao nhiêu lần rồi, tại sao chàng chưa bao giờ chịu nghe lời, lời ta nói không quan trọng sao?" Nàng nói: "Nếu ta không quay lại, có phải chàng định tự mình ** c.h.ế.t luôn không?".
Nghe thấy mấy chữ "không quay lại" này, Văn Triển khẽ động đậy, định ngẩng đầu lên nhưng cuối cùng chỉ càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Lục Vân Sơ đang định tiếp tục dạy dỗ hắn thì thấy trên không bỗng nhiên có một tia nước lướt qua.
"Chàng không nghe lời ta..." Nàng nói được một nửa thì đột nhiên im bặt.
Một giọt lệ nữa rơi xuống, rơi trên mu bàn tay, vỡ tan tứ phía.
Ngọn lửa giận của Lục Vân Sơ lập tức dịu xuống, nàng hạ giọng: "Sao, sao vậy?" Sao lại mè nheo vậy, mà còn không nói nữa chứ.
Văn Triển ý thức được việc mình rơi lệ bị nàng phát hiện, vội vã nghiêng đầu né tránh. Cử động hoảng hốt khiến giọt lệ treo nơi khóe mắt như sắp rơi xuống, chứa đựng đầy cảm xúc, khi ngẩng đầu nhìn nàng lại càng tỏ vẻ uất ức.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 198
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...