Văn Triển cố lấy dũng khí để lộ mặt ra khỏi tấm vải, dù bây giờ rất mất mặt nhưng nếu cứ trốn tránh thế này thì càng mất mặt hơn.
Hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối mặt với Lục Vân Sơ. Ngoài mất mặt ra, còn có sự e thẹn không thể nào kiểm soát. Hắn cũng không biết chuyện sao lại thành ra thế này, đầu óc rối bời, nàng đã hôn lên trán hắn, tại sao nàng lại làm vậy… là thấy hắn đáng thương sao? Vì thương hại? Nhưng như vậy là không đúng.
Văn Triển luôn cảm thấy hoảng sợ khi đối diện với những rung động lạ lẫm, lại có chút hân hoan khó hiểu.
Hắn ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu, không dám nhìn Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, hắn đưa tay muốn lấy khăn, kết quả Lục Vân Sơ trực tiếp đắp khăn lên mặt hắn.
Văn Triển ngớ người ra.
Nàng nâng mặt hắn, dùng khăn ấm áp lau chùi cẩn thận cho hắn.
"Chàng xem, má chàng còn có vết đá vụn, may mà không trầy da."
Văn Triển lại đỏ mặt.
Nàng lấy khăn xuống, gấp đôi lại, để lộ mặt sạch.
Văn Triển nhân cơ hội liếc nhìn nàng một cái, chỉ một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Vừa rồi nàng đích thực là… hôn hắn rồi, tại sao nàng lại không có chút thay đổi nào cả? Là mình chuyện bé xé ra to sao, hay đó chỉ là ảo giác do đau đớn mà ra?
Lục Vân Sơ ngẩng đầu, hắn lập tức căng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, không hề nhìn ra chút bối rối nào trong lòng.
Nước da hắn trắng đến mức gần như trong suốt, làn da sạch sẽ, cả người toát lên vẻ thanh khiết như băng tuyết, vì vậy dính bùn đất lại càng trông lạc lõng, giống như ngọc bích rơi vào chậu than, vớt lên thì chỗ xám chỗ trắng.
Lục Vân Sơ rất muốn cười, nàng mím môi, lau trán cho hắn thật kỹ càng.
Văn Triển cảm nhận được. Hắn càng thêm bối rối, cả người như có kiến bò,
Đầu hắn bị Lục Vân Sơ nâng niu, chẳng thể nghiêng đầu tránh né, chỉ đành liếc mắt, cố lảng đi ánh nhìn.
Lông mi hắn run rẩy, tim đập thình thịch, bứt rứt vô cùng.
Lục Vân Sơ bật cười khe khẽ, theo bản năng hắn đưa mắt nhìn qua, nhưng nàng cười xong liền đứng dậy đi giặt khăn, khiến cho tâm can Văn Triển bồn chồn lo lắng.
Hắn siết chặt nắm tay, vẻ mặt nghiêm trọng, rốt cuộc nàng cười cái gì chứ!?
Lục Vân Sơ từ một bọc khác lấy ra y phục sạch sẽ, ngạc nhiên nói: "Văn Giác cũng chu đáo thật, lại còn mang theo trung y. Văn Triển, chàng mau thay đi."
Thực ra không phải do Văn Giác chuẩn bị, là Liễu Tri Hứa nhắc nhở.
Văn Triển đứng dậy, nhận lấy trung y, do dự nhìn Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ cư nhiên có thể hiểu ý hắn: "Cái đó, ta không nhìn đâu, ta dọn dẹp đồ đạc một chút, rồi đi dắt ngựa."
Văn Triển gật đầu.
Lục Vân Sơ nhét đồ đạc vào bọc, chỉnh lại vạt áo, bước ra khỏi miếu.
Văn Triển không mấy đề phòng, thấy nàng đứng dậy đi ra ngoài thì bắt đầu cởi y phục.
Trung y của hắn bị ướt, không tắm rửa mà thay y phục cũng khá khó chịu, nhưng dù gì cũng hơn là mặc y phục ướt mà đi đường.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ trung y, giũ giũ y phục, chuẩn bị mặc vào.
Lục Vân Sơ đi ra khỏi miếu mới nhớ ra chưa hỏi hắn buộc ngựa ở đâu, quay đầu lại, liền nhìn thấy tấm lưng đầy vết thương của hắn.
Tim nàng chậm mất nửa nhịp.
Quái lạ thật, trước đây nhìn chỉ thấy đau lòng, không nỡ nhìn nhiều, bây giờ nhìn, lại thấy eo hắn thật thon thả, làn da mỏng làm đường nét càng thêm mềm mại, nhìn xuống dưới, chính là những chỗ nhấp nhô… khụ, không chỉ eo thon, m.ô.n.g cũng thật cong.
Lục Vân Sơ đỏ bừng mặt, quay đầu bỏ đi, không thể để Văn Triển phát hiện mình vô tình nhìn thấy.
Nàng tìm thấy ngựa ở căn nhà nhỏ phía sau miếu, dùng cánh tay móc lấy dây cương dắt nó tới, Văn Triển đã thay xong y phục, cầm bọc đồ chuẩn bị rời đi.
Hai người phải cùng cưỡi một con ngựa.
Tay Lục Vân Sơ bị thương, đương nhiên là Văn Triển phụ trách điều khiển ngựa.
Tích tuyết dày đặc, đạp lên kêu răng rắc, Văn Triển có chút lo lắng, bước qua sờ sờ đầu con hắc mã.
Hắc mã tính tình hiền lành, khi đó Văn Triển bế Lục Vân Sơ tìm miếu đổ nát, nó liền ngoan ngoãn đi theo phía sau, một đường đi tới đây.
Nó cúi đầu, dụi vào mặt Văn Triển.
Văn Triển dường như đặc biệt có duyên với động vật, người và ngựa quấn quýt một hồi, hắn mới vẫy tay gọi Lục Vân Sơ lại.
Văn Triển dẫm lên bàn đạp ngựa, xoay người lên ngựa một cách gọn gàng. Hai tay Lục Vân Sơ quấn băng, không tiện dùng sức, nàng đang tìm cách lên ngựa, thì Văn Triển đưa tay về phía nàng.
Nàng thoáng nghi hoặc, đưa tay cho hắn. Văn Triển nắm lấy cánh tay nhỏ của nàng, gật đầu với nàng, nàng phối hợp, dùng sức một cái liền bị Văn Triển kéo lên ngựa.
Mỗi lúc như thế này nàng lại cảm thấy mình nhỏ bé lạ thường, rõ ràng Văn Triển trông gầy gò, nhưng sức lực lại lớn hơn nàng rất nhiều.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 96
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...