"Sao bọn họ có thể đối xử với chàng như vậy." Lục Vân Sơ cúi đầu: "Sao ta có thể…" Hai kiếp trước đều không đến cứu chàng.
Tay áo bên trái của Văn Triển bị nàng túm lấy, hắn chỉ đành dùng tay phải cầm lấy quyển vở, đặt lên đùi, viết có chút bất tiện:
—— Nhưng ta thật sự không tức giận.
Lục Vân Sơ càng thêm đau lòng, chỉ hận không thể khóc òa lên mới tốt.
Ánh mắt hắn thật dịu dàng, tựa như non nước hữu tình, tựa như trăng sáng gió mát, có thể bao dung vạn vật. Cũng giống như một cái ôm, có thể xua tan hết thảy âu lo, bất an trong nàng.
Không biết vì sao, Lục Vân Sơ bỗng nhớ tới con ch.ó giữ nhà mà viện trưởng nuôi hồi còn ở cô nhi viện, vì chống cự đứa trẻ nhà giàu ức h.i.ế.p nó, bị phụ huynh kiện cáo, viện trưởng chọn cách đánh c.h.ế.t nó, mà cho đến giây phút cuối cùng, nó vẫn hướng về phía viện trưởng.
Nàng không thể quên được lúc nó tắt thở, r.ên r.ỉ, khắp người đầy máu, ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình, đuôi vẫn vẫy vẫy lấy lòng.
Nhưng nàng không nên nhớ tới con ch.ó nhỏ đó, hắn là người, là một con người bằng xương bằng thịt, không phải động vật. Hắn nên có tính khí của mình.
Vậy nên thiết lập của hắn là "mãi mãi đối đãi với người khác bằng tấm lòng chân thành, bằng thiện ý ôn hòa" sao?
Lục Vân Sơ nuốt nước mắt vào trong, ép bản thân đối diện với đôi mắt hiền hòa của hắn: "Được, chàng không tức giận, vậy sau này ta sẽ thay chàng tức giận."
"Những gì chàng không muốn tranh giành, ta sẽ thay chàng tranh giành; những nơi chàng không muốn trốn chạy, ta sẽ đưa chàng trốn chạy." Ban đầu nàng chỉ muốn sống qua ngày chờ đến kết cục, rồi lại lặp lại câu chuyện của mình một lần nữa, từ bỏ chống cự, nhưng bây giờ nàng đã đổi ý, nàng muốn sống thật tốt, cùng Văn Triển sống thật tốt, bất kể hắn có suy nghĩ hay không, có bằng lòng hay không.
Văn Triển không giống như trước đây, nàng nói gì hắn cũng gật đầu ngay.
Hắn lặng lẽ nhìn Lục Vân Sơ, đáy mắt vẫn trong veo, nhưng cái cảm giác trải qua hết thảy bể dâu, tách rời khỏi trần tục như bị làn gió nhẹ thổi qua, lặng lẽ tan biến.
Hắn chớp mắt, bỗng nhiên mỉm cười, chỉ chỉ tóc nàng, vỗ vỗ mép giường.
—— Sấy tóc thôi.
Tóc Lục Vân Sơ vừa dày vừa dài, sấy rất mất công. Nàng cảm thấy tóc đã khô được sáu phần thì nói với Văn Triển: "Gần khô rồi, được rồi."
Tay Văn Triển không dừng lại, vén một lọn tóc của nàng lên, đưa đến trước mặt nàng, chứng minh tóc vẫn chưa khô.
Lục Vân Sơ nắm lấy lọn tóc đó: "Gần được rồi, tay chàng sẽ mỏi đấy."
Nàng hành động quá nhanh, chạm vào đầu ngón tay Văn Triển, dọa cho hắn vội vàng rụt tay lại.
Lục Vân Sơ thừa cơ đứng dậy, vừa mới đứng lên thì thấy Văn Triển nhíu mày, rất nghiêm túc vỗ vỗ mép giường.
Lục Vân Sơ:… Cái dáng vẻ người lớn dạy dỗ trẻ con hiếu động này là sao chứ?
Nàng thế mà lại bị hắn làm cho hơi ngại ngùng: "Thật sự sắp xong rồi, chàng còn đang bị thương mà."
Văn Triển viết lên giấy: Sẽ đau đầu đấy.
"Không đến mức đó đâu." Lục Vân Sơ vén tay áo hắn lên, chỉ vào vết thương: "Chàng thì sao, biết đau đầu sẽ khó chịu, vậy mà không biết đau trên người cũng sẽ khó chịu ư?"
Văn Triển sững người, nhất thời không biết làm sao để phản bác.
"Vết thương còn đau lắm không?" Lục Vân Sơ nhìn vết thương của hắn, vô thức hạ thấp giọng.
Văn Triển lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
"Đồ nói dối." Lục Vân Sơ lẩm bẩm, không nhịn được dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào chỗ hơi đỏ bên cạnh vết thương của hắn.
Văn Triển rùng mình, siết chặt nắm đấm.
"Xin lỗi, ta làm chàng đau à?" Lục Vân Sơ vội vàng xin lỗi.
Ánh mắt Văn Triển rõ ràng lảng tránh, nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Văn Triển?" Lục Vân Sơ không hiểu phản ứng của hắn.
Văn Triển lặng lẽ rụt nắm đ.ấ.m vào trong tay áo, không thèm để ý, vẻ mặt nghiêm túc dùng tay kia vỗ vỗ mép giường.
Lục Vân Sơ thấy là lạ, sao cứ như nàng đang làm nũng vậy, còn phụ huynh đang kèm con làm bài tập thì ra vẻ: Ta không ăn vạ đâu nha, mau lên.
Nàng buông tay, chuẩn bị xuống giường: "A, trời mưa, ăn đồ nóng! Ăn đồ nóng!"
Nàng hăm hở tìm giày, kết quả liếc mắt một cái chỉ thấy một chiếc.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, tìm chiếc còn lại.
Văn Triển đứng dậy, thở dài, viết chữ.
—— Chân nàng bị trật rồi, sao có thể xuống đất được?
Lục Vân Sơ lúc này mới nhớ ra, lúc nãy về phòng Văn Triển kiểm tra vết thương ở mắt cá chân cho nàng, cởi giày của nàng ra, tiện tay để ở đó, nàng nhảy lò cò về phòng trong, không mang theo.
"Không sao đâu, đã xoa rượu thuốc rồi." Nàng xua tay, chẳng hề bận tâm: "Chàng lấy giúp ta chiếc giày kia đi."
Văn Triển mím môi, lắc đầu.
Lục Vân Sơ vỗ trán, tán thành: "Đúng đúng đúng, ướt rồi, phiền chàng lấy cho ta một đôi giày sạch."
Văn Triển vẫn không nhúc nhích.
"Văn Triển?" Lần này nàng không hiểu ra làm sao: "Nhanh lên, nhanh lên, đói lắm rồi."
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 27
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...