Đang lúc bọn họ tự kiểm điểm bản thân, Hạc lão lên tiếng, kéo họ trở lại hiện thực căng thẳng.
"Tiểu hữu có thể bán thực đơn cho lão phu không?"
Lục Vân Sơ sững người, đáp: "Đương nhiên có thể, chỉ là..."
Ông ta nói: "Giá cả dễ thương lượng."
Lục Vân Sơ không ngây thơ đến mức nói những lời như tha cho chúng ta, mà chỉ hỏi: "Ngài thấy bao nhiêu là hợp lý?"
Hạc lão cười mà không nói.
Nàng nhún vai thờ ơ: "Cũng không phải là cách làm đặc biệt gì, nếu đi về phía Nam, cách chế biến chân gà, nội tạng hẳn là rất nhiều."
Nghe vậy, Hạc lão bỗng nhiên ngẩn người: "Nam ư."
Có lẽ những cao nhân này đều có chút kỳ quái, cuối cùng ông ta cũng chẳng nói gì, rửa mặt nghỉ ngơi, để lại bọn họ lo lắng bất an.
Hôm sau, có người gõ cửa phòng Lục Vân Sơ, tiểu nhị đưa tới một chiếc hộp gỗ: "Đây là vị lão nhân kia nhờ ta đưa tới, nói là dùng để đổi lấy thực đơn."
Lục Vân Sơ sững người, không lập tức mở ra, mà hỏi: "Ông ấy đâu?"
Tiểu nhị cười đáp: "Vừa mới khởi hành rồi, vị lão nhân gia kia chắc là người phóng khoáng, du ngoạn khắp nơi, vốn nói là đi về hướng Đông, đến lúc sắp đi lại đột nhiên đổi ý, đi về phía Nam rồi."
Lục Vân Sơ ngây người: "Nam?" Thế nhưng đi về phía Nam thì ông ta sẽ không gặp được Tĩnh vương nữa rồi.
Nàng đuổi theo, chỉ thấy trên nền tuyết trắng xóa, đoàn người dần thu nhỏ lại tựa một chuỗi những nét vẽ đen.
Nếu hiện tại ông ta chưa đầu quân cho Tĩnh vương, nếu lời nói bâng quơ của mình đã khiến ông ta thay đổi lộ trình, không gặp Tĩnh vương nữa, thì có lẽ những chuyện sau này sẽ không xảy ra?
Chỉ là một quyết định nhỏ nhoi đổi hướng vào một buổi sáng thức dậy, vậy mà lại đem đến kết quả khôn lường.
Lục Vân Sơ trở về quán trọ, mở chiếc hộp trên tay ra, bên trong là một xấp ngân phiếu cùng một mảnh giấy nhỏ: "Tiểu hữu, thiên hạ đại thế khó lường, sao phải cuốn vào vòng xoáy, chi bằng học lão phu ta, làm một áng mây tự tại, tiêu diêu tự do."
Lục Vân Sơ chợt cảm thấy ớn lạnh sống lưng, Hạc lão nói vậy là có ý gì? Ông ta biết mình là người nhắc nhở Văn Giác về kế hoạch của Tĩnh vương sao? Không đúng, hiện tại ông ta vẫn chưa quy phục Tĩnh vương, nhìn qua quả thực chỉ là một lão già rong ruổi tứ phương, chứ không phải đại phản phái trong sách.
Lục Vân Sơ nghĩ mãi không ra liền thôi, dù lão già kia là người tốt hay xấu, ông ta nói không sai, đừng nên dính vào thế giới của nam chính mới phải.
Nàng gọi Văn Triển đang say ngủ: "Dậy thôi!"
Văn Triển mơ màng dụi mắt ngồi dậy, dù không hiểu chuyện gì nhưng Lục Vân Sơ nói sao hắn nghe vậy.
Mặc đồ được một nửa, hắn bỗng khựng lại, cảm giác bất lực đeo bám hắn bấy lâu nay dường như đã biến mất.
Thấy Văn Triển ngây người ngồi bên giường, Lục Vân Sơ tưởng hắn ngủ không ngon giấc nên chưa tỉnh hẳn, bèn cười nói: "Dậy đi, lát nữa ngủ tiếp".
Văn Triển ngẩng đầu, nàng mới nhìn thấy thần sắc hắn, giật nảy mình: "Sao, sao vậy?"
Văn Triển định nói lại thôi.
Lục Vân Sơ dù đang vội nhưng cũng không nỡ bỏ đi ngay lúc này, tiến đến đưa lòng bàn tay về phía hắn.
Văn Triển nắm lấy đầu ngón tay nàng, Lục Vân Sơ nghĩ hắn định viết chữ lên tay mình thì hắn lại dùng hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, run nhẹ.
Lục Vân Sơ không hiểu, buột miệng hỏi: "Đau ở đâu à?" Tuy hắn không có vẻ gì là đang lên cơn đau, nhưng nàng vẫn hỏi: "Lại tái phát rồi sao?" Mỗi lần Văn Triển phát bệnh đều vào sáng sớm, lại càng lúc càng yếu, nên nàng đoán như vậy cũng không lạ.
Văn Triển lắc đầu, mỉm cười với nàng rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Nước ấm xoa dịu khuôn mặt, Văn Triển tỉnh táo hơn, cuối cùng cũng có thể suy nghĩ thấu đáo.
Bệnh của hắn đã khỏi.
Bệnh tật không giống như vết thương, có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng hắn quá quen thuộc với cơn đau, cảm giác yếu ớt bất lực này đè nặng lên hắn suốt tám năm trời, đã trở thành một phần cơ thể hắn, giờ đây nó biến mất, không cần bất cứ bằng chứng hay triệu chứng nào, hắn cũng biết cơ thể mình đã khỏe mạnh.
Nói không vui mừng là giả, tay hắn đến giờ vẫn còn run.
Nhưng theo sau đó là cảm giác bơ vơ, hắn sống u mê bao năm nay, nhờ đau đớn để giữ tỉnh táo, nay đau đớn tan biến, số mệnh hắn cũng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đây là chuyện tốt, nhưng lại quá tốt, tốt đến mức khiến hắn hoảng sợ.
Hắn không cho rằng bản thân được trời cao ưu ái như vậy, có vay có trả, ân huệ đột ngột giáng xuống đầu hắn, chẳng biết cái giá phải trả là bao nhiêu.
Hắn kìm tay cho khỏi run, cố giữ bình tĩnh trở về phòng, Lục Vân Sơ đang thu dọn đồ đạc, thấy hắn vào liền đặt đồ xuống, tiến đến hỏi han: "Chàng sao vậy, trông ủ rũ quá."
Văn Triển không biết phải trả lời ra sao. Lý trí mách bảo hắn nên nói tin này cho Lục Vân Sơ, nàng nhất định sẽ rất vui, nhưng… nỗi sợ hãi và hoang mang nhấn chìm hắn, cuối cùng hắn chẳng nói gì cả.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 151
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...