Văn Giác tuy không tin, nhưng lời giải thích này cũng chẳng có gì để phản bác: "Tốt nhất là vậy."
Hắn ta khoanh tay ra sau, không nhìn nàng nữa: "Nếu ngươi muốn thứ gì, cứ nói thẳng ra, không cần phải quanh co lòng vòng lợi dụng A Triển. Ta không quản ngươi dùng cách gì khiến A Triển si mê ngươi, nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng khiêu chiến giới hạn của ta."
Quả nhiên là nam chính, lúc nghiêm túc đe dọa người khác, khí thế rất mạnh, nếu là người thường nghe xong thì dù thế nào cũng sẽ sợ hãi.
Nhưng người đứng trước mặt hắn không phải người thường, Lục Vân Sơ: "Phì!"
Văn Giác không nhịn được, lập tức quay đầu trừng mắt: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, buông tha đệ ấy không được sao? Ngươi xem đệ ấy, đi theo sau ngươi, giống như biến thành người khác vậy!"
"Thế thì đã sao, bây giờ như vậy không tốt sao?"
"Tốt thì tốt, nhưng mà, nhưng mà ngươi và đệ ấy không xứng." Văn Giác nghĩ đến những chuyện làm trước đây của Lục Vân Sơ, đau lòng khôn xiết: "Cho dù ngươi thật lòng muốn tốt với đệ ấy, nhưng ngươi là nữ tử như vậy, làm sao có thể ở bên đệ ấy được!"
Lục Vân Sơ cũng tức giận: "Xứng hay không đến lượt huynh nói? Chúng ta chính là một đôi trời sinh!"
Nàng quay người muốn đi, Văn Giác vội vàng kéo nàng lại: "Khoan đã, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì mới chịu buông tha đệ ấy?" Hắn ta trầm giọng: "Đệ ấy mệnh nhiều trắc trở, một lòng cầu chết, giờ cuối cùng cũng khôi phục lại sinh khí, đừng để đệ ấy chịu khổ nữa."
Câu cuối cùng coi như là lời người, Văn Giác nói như vậy, Lục Vân Sơ nghe mà khó chịu, cơn giận tan đi, nghiêm túc đáp: "Dù huynh có tin hay không, ta là thật lòng, ta sẽ không để chàng chịu khổ nữa."
Nàng có dáng vẻ nghiêm túc như vậy, Văn Giác lại là lần đầu tiên thấy, ngơ ngác nói ra lời đã chuẩn bị sẵn: "Lấy cái gì cho ngươi thì ngươi mới chịu rời đi?"
Lục Vân Sơ cười, nàng nhe hàm răng trắng ra nhìn Văn Giác.
Văn Giác rốt cuộc cũng yên lòng, phải như vậy chứ, nàng độc ác như thế, nhất định là có mục đích.
"Nói đi, lấy gì đổi?"
Lục Vân Sơ vẫy tay với hắn ta, hắn ta ghé tai lại gần.
Lại nghe nàng nhỏ nhẹ bên tai: "Đổi cái gì chứ, đổi rồi ta đi đâu tìm mỹ nam tử sưởi ấm giường cho ta?"
Văn Giác hóa đá.
Lục Vân Sơ nói xong liền đi, để lại một mình hắn ta vẫn chưa hết bàng hoàng.
Mặt hắn ta nhanh chóng đỏ bừng vì tức giận, hệt như một con gà trống đang nổi khùng, chỉ tay vào bóng lưng Lục Vân Sơ mắng: "Lục Vân Sơ! Ngươi có còn biết xấu hổ hay không! Ngươi là nữ nhân! Nói năng cái kiểu gì vậy!" Hắn ta vừa dậm chân vừa nghiến răng: "Ta đã biết ngươi là đồ háo sắc, dâm tâm bất tử, sắc mê tâm khiếu…" Chữ đằng sau càng lúc càng nhỏ, chỉ dám lẩm bẩm trong miệng, không dám hét lên cho người khác nghe.
Lục Vân Sơ đi qua kéo Văn Triển: "Đi, chúng ta về quán trọ ngay bây giờ."
Văn Triển không biết Lục Vân Sơ đoán được gì, lòng thấp thỏm, Lục Vân Sơ kéo hắn, hắn cũng không phản kháng, cúi đầu đi theo.
Văn Giác vội vàng đến ngăn cản: "Ngươi đi đâu?"
"Về quán trọ." Lục Vân Sơ đáp: "Trời lạnh thế này, huynh muốn chúng ta ở đây thức đêm với huynh à? Hay là thiếu người làm, phải để hai người bọn ta làm thay?"
Lục Vân Sơ đã nói chuyện với Hối Cơ về tình hình cụ thể rồi, ở lại đây đúng là không còn tác dụng gì nữa, nhưng Văn Giác lại không muốn thả nàng đi: "Ngươi kéo A Triển về làm gì?"
Lục Vân Sơ đẩy hắn ta ra: "Huynh nói làm gì?"
Cộng thêm câu nói vừa rồi của Lục Vân Sơ, Văn Giác không tự chủ được suy nghĩ lệch lạc, mặt hắn ta đỏ như gan heo, quay đầu nhìn Văn Triển: "A Triển, đệ có muốn về cùng nàng không?"
Văn Triển đương nhiên gật đầu.
Văn Giác to khỏe như hòn đá, đẩy một cái không nhúc nhích, Lục Vân Sơ bèn đẩy hắn ta thêm cái nữa: "Tránh ra, đừng làm chậm trễ chúng ta về ngủ."
Hắn ta kinh ngạc đến há hốc mồm: "Ngươi ngươi ngươi sao có thể nói thẳng ra như vậy? A Triển, A Triển, đệ đã cùng nàng, cùng nàng… cùng giường cùng chiếu rồi sao?"
Chuyện riêng tư thế này Văn Triển sẽ không trả lời, hắn cảm thấy Văn Giác không tôn trọng Lục Vân Sơ, nhưng Lục Vân Sơ không những không để ý, ngược lại còn rất thích thú chọc tức Văn Giác: "Còn hơn thế nữa."
Nói xong, nàng hất Văn Giác ra, kéo Văn Triển đi mất.
Văn Giác ngây ngốc đứng tại chỗ, khó mà tưởng tượng được A Triển thanh phong minh nguyệt như vậy lại rơi xuống trần tục, bị người vấy bẩn.
Hắn ta đến cả sức lực để đuổi theo cũng không còn, chỉ có thể đứng từ xa gào lên: "Bên ngoài quán trọ đều là người của ta, ngươi đừng hòng bắt A Triển đi."
Lục Vân Sơ coi như không nghe thấy, kéo Văn Triển lên xe ngựa, tranh thủ thời gian chưa muộn, nhanh chóng lên đường về thành.
Đến quán trọ, khách nhân bên trong đều đã nghỉ ngơi, tiểu nhị nhanh nhẹn, lập tức mang nước nóng lên.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 135
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...