Tuy Văn Triển chỉ hâm nóng lại thức ăn, không đến nỗi khó ăn, nhưng hắn vẫn sợ Lục Vân Sơ chê.
Hắn vừa nãy đã thử rồi, mùi vị rất ngon. Nhưng ký ức về những món ngon của hắn đếm trên đầu ngón tay, đều là do Lục Vân Sơ mang đến, cho nên hắn không thể phán đoán "ngon" trong lòng mình có phải là ngon thật sự hay không.
Hắn giúp Lục Vân Sơ đặt đũa, lại dùng thìa nhẹ nhàng khuấy cháo trắng cho nguội bớt, một loạt động tác liền mạch, chu đáo tỉ mỉ khiến Lục Vân Sơ bỗng dưng muốn làm nũng.
Nàng đột nhiên nói: "Ta không có sức."
Văn Triển nghĩ đến lúc mình bị thương hàn, quả thật là toàn thân vô lực, hắn nhìn Lục Vân Sơ ánh mắt càng thêm dịu dàng, muốn khuyên nàng: Ăn no rồi ngủ một giấc là sẽ hồi phục sức lực thôi.
Vừa viết được một chữ vào sổ, liền nghe Lục Vân Sơ nói tiếp: "Không nhấc tay lên được, chàng đút cho ta được không?"
Chữ thứ hai vừa mới đặt bút, "xoẹt" một cái đã rách cả giấy.
Văn Triển ngẩn người ngẩng đầu, hơi trợn to mắt, không chắc mình có nghe nhầm không.
Vẻ dịu dàng và thương tiếc trên mặt hắn đều tan biến, hóa thành sự ngượng ngùng non nớt và luống cuống cố gắng che giấu.
Từ hiền phu lương mẫu đến con mèo xù lông, chỉ cần một câu nói mà thôi.
Trong lòng Lục Vân Sơ tự trách mình một phen, trách xong, dịu giọng nói: "Đói quá, nhưng không nhấc tay lên được."
Giả quá, cứ như người vừa nãy ho sặc sụa kinh thiên động địa không phải nàng.
Nhưng Văn Triển dễ dàng bị lừa gạt. Trong lòng hắn Lục Vân Sơ nói gì thì là vậy, căn bản không nghĩ đến việc nàng sẽ nói dối.
Đầu ngón tay hắn khẽ run lên hai cái, ra chiều rất do dự.
Lục Vân Sơ diễn cứ như sắp đứt hơi đến nơi, lẩm bẩm: "Đưa thuốc lại đây, không ăn nữa, uống một hơi rồi ngủ thôi."
Uống như vậy không tốt cho dạ dày, Văn Triển tất nhiên không cho phép nàng làm thế.
Lục Vân Sơ nói xong liền yếu ớt cúi đầu, liếc mắt thấy Văn Triển cứng đờ ngồi bên giường, thầm nghĩ mình diễn thế này chắc chưa lừa được hắn, hay là do diễn xuất chưa tới.
Bỗng nhiên, Văn Triển trong khóe mắt nàng cử động, một bàn tay với các khớp xương rõ ràng nắm lấy chiếc thìa sứ trắng.
Mặt hắn nghiêm nghị, nhẹ nhàng khuấy cháo trắng, liếc nhìn Lục Vân Sơ rồi lại dời đi, thế mà lại không dám nhìn thẳng nàng.
Lục Vân Sơ đè nén sự khoái trá trong lòng, giả vờ thản nhiên ngẩng đầu, đưa mặt tới gần.
Không nhìn nàng thì làm sao đút cháo cho nàng được.
Văn Triển lại lặng lẽ đưa mắt nhìn lại, dừng ở trên trán, rơi xuống chóp mũi, cuối cùng nhận ra phải dừng ở môi mới được.
Lục Vân Sơ cảm giác hắn đưa thìa tới, nàng vội vàng đón lấy, vừa chạm vào mới phát hiện, thìa run dữ dội.
Lúc Văn Triển mới được cứu, vết thương ở cổ tay sâu thấy cả xương, vậy mà lúc cầm bút gắp đũa cũng chẳng run dữ dội như vậy.
Lục Vân Sơ suýt nữa thì phì cười.
Nàng cắn lấy thìa.
Văn Triển không còn lảng tránh ánh mắt nữa, hắn kinh ngạc trợn to mắt, cũng không biết nên cầm chặt thìa hay không.
Lục Vân Sơ ngậm thìa, từ từ uống cháo trắng, uống xong liền thản nhiên rời mặt đi.
Xong, giờ thì thìa không chỉ run dữ dội mà còn quên cả rút về.
Nàng bình thản nhận xét: "Nóng."
Văn Triển hoàn hồn, vội vàng gật đầu, luống cuống rút thìa về, bỏ vào bát cháo, cố gắng khuấy cho nguội.
Trong lòng Lục Vân Sơ sốt ruột, hắn không phải là ma ma tổng quản sao, ngay cả việc thổi cháo cơ bản cũng không biết à?
Văn Triển khuấy một lúc, dùng tay sờ quanh bát, cảm thấy nhiệt độ cũng tạm được rồi, lại múc một thìa cháo trắng, đưa tới trước mặt Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ thất vọng đón lấy, nghĩ xem mình nên nói gì để tiếp tục đưa ra yêu cầu.
Nàng uống cháo một cách uể oải, im lặng không nói, trông thật sự giống như người bệnh ủ rũ.
Thấy nàng như vậy, Văn Triển không còn luống cuống nữa, nghiêm túc đút cháo cho nàng, đút được vài miếng liền đặt thìa xuống, gắp cho nàng một cái há cảo đưa đến trước miệng.
Lục Vân Sơ lắc đầu, đút há cảo thì không cần thiết.
Nàng đưa tay ra: "Uống vài miếng cháo rồi, có sức rồi, để ta tự làm."
Văn Triển ngơ ngác, đưa đũa cho nàng, cứ cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó.
Lục Vân Sơ ăn cơm rất hăng hái, không giống người ốm yếu chút nào. Văn Triển cũng hơi yên tâm, hắn viết lên sổ "ta đi xem thuốc" rồi bỏ đi.
Lục Vân Sơ nhìn theo bóng lưng hắn, thất vọng đ.ấ.m đấm vào đùi mình, bỏ lỡ thời cơ rồi.
Nàng húp soạt soạt hết cháo trắng và há cảo, dựa vào gối tựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng hai khắc sau, Văn Triển bưng thuốc đến, thấy nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bèn bước nhẹ chân.
Nhưng thuốc phải uống lúc còn nóng, hắn phải gọi Lục Vân Sơ dậy.
Lục Vân Sơ chỉ mặc trung y, hắn không thể chạm vào vai nàng, chỉ có thể đẩy đẩy cánh tay nàng qua lớp chăn.
Lục Vân Sơ đang định mở mắt uống thuốc, cảm nhận được động tác của hắn, lập tức quyết định giả chết.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 79
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...