Vỏ cà tím nhồi giòn rụm, cắn vào phát ra tiếng rắc rắc. Lớp bột mì mỏng tang bên ngoài bao bọc lấy miếng cà tím được chiên ở nhiệt độ cao trở nên mềm nhũn, ẩm ướt, thoang thoảng hương thơm đặc trưng của cà tím, như vị nước cân bằng lại độ ngậy của món chiên, thịt kẹp bên trong lại mềm lại tươi, từng lớp từng lớp, hương vị thật phong phú.
Lục Vân Sơ xay ớt khô thành bột, trộn với bột hạt tiêu, bột hồ tiêu và muối làm thành gia vị rắc, rắc nhẹ lên một lớp mỏng trên bề mặt cà tím nhồi, vậy nên món ăn này còn có vị mặn, cay tê tê đầu lưỡi rất đặc trưng.
Văn Triển rất thích món này, mặc cho bên trong cà tím nhồi còn đang bốc khói nghi ngút, hắn vẫn nhịn không được mà ăn liền tù tì từng miếng một, thêm bát cháo trắng nữa, ngon đến nỗi muốn thốt lên thành lời.
Cứ mỗi lần ăn cơm là mắt hắn lại sáng long lanh, không phải kiểu long lanh như mắt cún, mà là kiểu long lanh tràn đầy kinh ngạc và thích thú, ẩn chứa ý cười cùng sự sùng bái, khiến cho người nấu ăn rất mãn nguyện.
Chút bực bội trong lòng Lục Vân Sơ hoàn toàn tiêu tan, Văn Triển đúng là biết cách lấy lòng nàng, nàng đẩy đĩa sủi cảo áp chảo về phía Văn Triển.
Văn Triển lại lộ ra vẻ mặt mong chờ đó, hơi nhướng mày, đôi mắt trong veo chớp chớp, theo bản năng đưa đũa tới.
Đũa đưa giữa chừng, hắn chợt nhớ ra mình là người có lỗi, liền khựng lại, mặt xụ xuống, dè dặt nhìn sang Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ không hiểu hắn nghĩ gì, bèn hỏi: "Không ăn à?"
Văn Triển tưởng nàng đang trách móc mình rất dữ dội, nào dám nhiều lời, vội vàng gắp bánh.
Sủi cảo vừa vào miệng, Văn Triển lại tạm thời quên mất sự lo lắng.
Vân Sơ giỏi quá, sao món nào nấu cũng ngon vậy cà?
Vỏ bánh mềm dẻo, ôm trọn lấy phần nước dùng nóng hổi bên trong, cắn một miếng, nhân thịt tươi ngon hòa quyện cùng nước dùng tràn vào khoang miệng, khỏi cần chấm thêm gì cũng đủ ngon rồi.
Sủi cảo chiên vàng một mặt, giòn rụm, thơm lừng mùi cháy cạnh, thoang thoảng hương mỡ heo quyện với vị béo ngậy của trứng, vừa thơm mùi thịt, lại không hề ngấy, ăn với cháo trắng làm bữa tối là nhất.
Nếu dùng hành động để diễn tả sự hài lòng của Văn Triển, thì giờ phút này nội tâm hắn đã bắt đầu lắc lư, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, tốc độ ăn rất nhanh, chỉ chớp mắt đã húp gần hết nửa bát cháo trắng.
Thoả mãn cơn thèm ăn một chút, lý trí cuối cùng đã chiến thắng cơn đói, Văn Triển lại bắt đầu thấy bồn chồn.
Nếu Vân Sơ giận thì sau này còn được ăn những món ngon này nữa không? Á, tại sao mình lại làm chuyện ngốc nghếch thế này?
Lục Vân Sơ không đói lắm nên ăn rất nhanh, trên bàn còn thừa rất nhiều thức ăn, nàng thuận miệng hỏi: "Ăn hết được không?"
Nàng vừa lên tiếng, Văn Triển đang ngẩn người bỗng giật mình, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc gật đầu lia lịa.
Lục Vân Sơ đang định đứng dậy, thấy hắn như vậy liền hỏi với vẻ nghi hoặc: "Chàng chắc chứ? Đừng ăn quá no, không tốt cho dạ dày."
Đối diện với sự nghi ngờ của nàng, Văn Triển cảm thấy có chút ấm ức.
Đây mới là lượng thức ăn bình thường của hắn.
Nhưng mà hắn không dám nói, chỉ dám lảng tránh ánh mắt rồi gật đầu.
Lục Vân Sơ nói: "Được rồi." Nói xong liền đứng dậy, đi ra sân tản bộ dưới ánh nắng chiều.
Văn Triển nhìn theo nàng đi ra ngoài, cho đến khi bóng dáng nàng khuất hẳn, hắn mới nhanh chóng cúi xuống đánh chén nốt chỗ thức ăn còn lại.
Thổi cháo, húp sùm sụp.
Gắp bánh, cho vào miệng từng cái một, hai má phồng lên, cái này chưa nuốt xong đã nhét cái tiếp theo vào, khuôn mặt đẹp trai bỗng chốc thành mặt sóc chuột.
Còn cà tím nhồi thịt nữa, để nguội thì không ngon, cũng phải ăn cho hết.
Lục Vân Sơ dạo chơi trong sân chưa được bao lâu thì Văn Triển đã bưng bát đĩa trống không vào bếp, nàng ngạc nhiên nhìn vào tay hắn, thấy tất cả mọi thứ đều được ăn sạch sẽ, đến cả cháo cũng hết veo.
Ánh mắt nàng rơi vào phần bụng phẳng lì cùng đường eo thon gọn của Văn Triển, không thể tin được.
Ăn no rồi, cả người Văn Triển thoải mái mềm nhũn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Mặt trời sắp lặn, Lục Vân Sơ ngắm cảnh một lúc rồi quay về phòng, vừa về đến đã bị Văn Triển chặn lại.
Nàng nhìn Văn Triển với vẻ khó hiểu.
Ánh mắt Văn Triển vừa chạm vào khuôn mặt nàng, lại bắt đầu đỏ mặt, nếu nhớ không nhầm thì chiều nay hắn đã áp má vào mặt nàng mấy lần… Không đúng, hắn kéo dòng suy nghĩ lại, lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy gấp gọn đưa cho Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ nhận lấy, mở ra, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt chính là lời xin lỗi.
Nàng nhanh chóng lướt qua, phát hiện tờ giấy lớn như vậy, chi chít toàn lời xin lỗi, giọng điệu giống như hắn là một tội đồ nghìn năm.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 183
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...