Văn Triển lắc đầu, không cần uy hiếp, nếu thật sự có một thế giới như vậy, chắc chắn hắn đã phải lòng nàng rồi, nói không chừng hắn còn cố ý bày mưu tính kế để nàng phải lòng mình, từ đó kết làm phu thê. Nhưng mà những lời này đương nhiên là không thể nói cho Lục Vân Sơ nghe được rồi.
Lục Vân Sơ nói: "Chàng chắc chắn là một người thông minh." Có thể thấu tỏ chân tướng thế gian, tất nhiên là bậc trí tuệ tuyệt đỉnh: "Vì thế chàng sẽ đỗ đạt liên tiếp, cuối cùng được thiên tử ban ân, vinh hoa vô hạn. Còn các tiểu thư danh môn kinh thành sẽ để mắt đến chàng, chúc chàng quan lộ hanh thông. Ta chỉ là nữ nhi của một địa chủ làm sao sánh được với họ. Chàng sẽ thành hôn sinh con ở kinh thành, mãi không về, ta đợi chàng hoài mà chẳng đợi được..."
Nàng hưng phấn bịa chuyện, Văn Triển càng nghe càng cau mày, lúc nàng sắp dốc sức tuôn trào 'cẩu huyết' thì hắn bỗng dừng bước, sắc mặt khó coi nhìn nàng.
"Chuyện gì vậy?" Lục Vân Sơ vẻ mặt khó hiểu.
Văn Triển rất không vui.
Hắn không thể chấp nhận việc mình phụ lòng Lục Vân Sơ, dù chỉ là câu chuyện nàng thuận miệng bịa ra.
Hắn không diễn tả được cảm giác này, liền viết lên tay nàng: Ta sẽ không như vậy.
Lục Vân Sơ nói: "Đây là ta nói bừa thôi mà, chàng nghiêm túc làm gì?"
Văn Triển biết mình không nên như vậy, nhưng hắn chính là rất khó chịu, n.g.ự.c như có tảng đá đè nặng.
——Nàng không thể nghĩ ta như vậy.
Lục Vân Sơ vẻ mặt ngơ ngác: "Ta không có nghĩ như vậy, ta chỉ nói chơi thôi mà."
——Trước tiên phải nghĩ, mới có thể nói.
Đạo lý là vậy, dù sao ngôn ngữ cũng được tổ chức bởi đại não, nhưng cái "nghĩ" này và cái "nghĩ" kia không phải là một chuyện.
Nhìn Văn Triển uất ức kìa, cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung động, không che được vẻ thất vọng và buồn bã trong ánh mắt.
Lục Vân Sơ cảm thấy Văn Triển đã thay đổi.
Trước đây nàng cũng có cảm giác này, nhưng không nói rõ được. Bây giờ ngẫm lại, rốt cuộc đã hiểu ra chuyện gì.
Văn Triển trở nên nũng nịu. Không phải là ẻo lả yểu điệu, mà là nũng nịu về mặt tâm lý. Hắn giống như một con nhím, phơi bày bụng mình về phía nàng, không che giấu chút yếu đuối nào, điều này khác hẳn với lúc trước khi phát bệnh lại trốn tránh.
Lục Vân Sơ biết Văn Triển bây giờ thực sự rất buồn, ánh mắt cũng ảm đạm đi. Nhưng nàng vừa xót xa, vừa gào thét trong lòng, mèo con nũng nịu thật là đáng yêu quá đi.
Nàng dỗ dành rất qua loa: "Ta không nghĩ chàng như vậy đâu, ta chỉ nói đùa thôi mà, chàng trong câu chuyện đó cũng không phải là chàng."
Văn Triển càng không thể chấp nhận cách nói này, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng nắm lấy tay Lục Vân Sơ, viết: Không được, phải luôn là ta.
Lục Vân Sơ không thể hiểu được tâm trạng của hắn, vẫn còn trêu chọc hắn: "Bá đạo như vậy sao, còn phải luôn là chàng?"
Vì thế Văn Triển đổi một chữ viết trên tay nàng: Xin hãy luôn là ta.
Yêu cầu này thật là vô lý.
Lục Vân Sơ bất lực: "Đã nói rồi, chỉ là lời nói đùa thôi mà."
Văn Triển nhận ra sự vô lý của mình, rụt tay lại, chỉnh đốn lại biểu cảm, không dám nhìn Lục Vân Sơ.
Hắn chỉ cần nghĩ đến việc ở một thế giới nào đó bản thân không thể ở bên Lục Vân Sơ, liền khó chịu như rơi xuống hầm băng. Hắn không có gì cả, chỉ có hơi ấm mà Lục Vân Sơ mang đến.
Trước đây hắn nói với Văn Giác, tình yêu sẽ khiến người ta mềm lòng, thật ra không đủ chính xác. Tình yêu sẽ khiến người ta nhu nhược, nhu nhược đến mức không thể sống tỉnh táo và cô độc như trước nữa.
Lục Vân Sơ không biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn cụp mắt không biết đang suy tư điều gì, cả người toát ra vẻ yếu đuối, trái tim như muốn tan chảy: "Sau này sẽ không nói như vậy nữa, ừm...kết thúc câu chuyện là chàng từ quan về nhà, chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc được không?"
Văn Triển thật dễ dỗ, Lục Vân Sơ nói như vậy, hắn lập tức phấn chấn lên, hai mắt sáng lấp lánh, nghiêng người sang nhìn nàng gật đầu lia lịa.
Lục Vân Sơ không nhịn được nhón chân lên, hôn chụt một cái vào cằm hắn.
Nũng nịu thì thôi đi, sao còn ngốc nghếch nữa chứ?
Nàng nắm lấy tay Văn Triển, nói: "Về sau đừng buồn vì chuyện không đâu mà nữa."
Văn Triển không phân biệt được nàng đang trách móc hay khuyên nhủ, len lén ngước mắt nhìn nàng, vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng, liền vội vàng rụt lại, gật đầu lia lịa.
Lục Vân Sơ không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo hắn lại gần áp trán vào nhau: "Dạo này bị sao vậy?"
Nàng đột nhiên quan tâm mình, Văn Triển lại càng vui vẻ, nếu có đuôi, chắc đã vểnh lên vẫy vẫy rồi.
Lục Vân Sơ thấy hơi buồn cười. Làm sao để hình dung được một Văn Triển như vậy nhỉ, cảm giác cứ như một con thú nhỏ đầy thương tích, rất yếu ớt, lại còn nũng nịu, chỉ cần khẽ chạm vào nó một chút thôi là nó sẽ run rẩy, lập tức khôi phục tinh thần lại cọ vào ống quần của mình, nào còn nhớ gì đến vết thương đau đớn nữa, đúng là chẳng có chút nguyên tắc nào cả.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 172
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...