Một mặt tự trách mình "làm vậy thật không hay", một mặt nàng lật giở một trang.
Khác với dự đoán, bên trong không phải là nhật ký tuổi mới lớn nào, mà là những ghi chép tỉ mỉ vô cùng về nàng.
Đây đúng là nhật ký, chỉ là được viết dưới góc nhìn của Văn Triển, ghi lại tất cả mọi điều về nàng.
Trang này là lần đầu tiên nàng nấu cháo trắng cho hắn, Văn Triển ghi lại lời nói, hành động của nàng, còn cả mùi vị của bát cháo. Đến chính nàng cũng không nhớ rõ những điều này nữa, vậy mà Văn Triển lại ghi lại từng chi tiết nhỏ nhặt.
Nàng lật đại vài trang về sau, thấy ghi chép về lần đầu tiên nàng đưa hắn đi phơi nắng.
Phơi nắng... chỉ vậy mà cũng đáng để ghi lại sao?
Nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Văn Triển, không biết hắn đang nghĩ gì mà chẳng để ý đến động tĩnh bên này.
Thế là nàng lại lật thêm vài trang nữa, thấy ghi chép về ngày sinh nhật. Từ lúc thức dậy cho đến khi trở về, gần như mọi việc đều được ghi lại, đến cả việc trên đường đã ăn kẹo hồ lô, hắn còn ghi lại nàng đã đút cho hắn viên thứ mấy.
Thời gian họ ở bên nhau không nhiều, vậy mà hắn đã ghi chép dày cả một quyển. Bên trong không có cảm nhận chủ quan, chỉ có những câu miêu tả sự việc, góc nhìn này giống như đang quan sát một giấc mơ, dùng góc nhìn của người thứ ba để cảm nhận và trải nghiệm, rõ ràng đang ở trong đó nhưng lại rất tỉnh táo.
Lục Vân Sơ khép quyển sách lại, đặt về chỗ cũ, không muốn xem nữa.
Trong lòng nàng cảm thấy khó chịu, Văn Triển viết như vậy cứ như là muốn xác nhận một ngày nào đó nàng sẽ rời đi, sợ mình quên mất tất cả, nên mới tỉ mỉ ghi lại từng chi tiết. Không thêm bất kỳ cảm nhận cá nhân nào, chỉ có tất cả mọi thứ về nàng, như vậy hắn mới có thể hồi tưởng lại một cách rõ ràng hơn.
Nàng muốn nói gì đó, còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ, đã cảm thấy mình bị đẩy ra ngoài.
Nàng vội vàng gọi: "Văn Triển!"
Văn Triển giật mình, vội vàng đứng dậy, nhìn về phía này.
Nàng mỉm cười với hắn: "Nếu ta không quay lại——"
Hơi thở Văn Triển rối loạn, lớp mặt nạ bình tĩnh vỡ vụn, lông mày hắn cau chặt, khiến Lục Vân Sơ vội vàng đổi giọng: "Nếu, là nếu thôi. Nếu ta không quay lại kịp lúc, vậy nhất định là ta gặp chút rắc rối, chàng nhớ đợi ta, hoặc… đi tìm ta." Dĩ nhiên nàng không cho rằng Văn Triển sẽ đi tìm nàng, chỉ nói vậy để hắn an tâm một chút.
Nói xong câu này, nàng đã đi xa rồi, Văn Triển đứng ở khung cửa, vẫn không đuổi theo, cứ ngẩn ngơ nhìn nàng như vậy.
Lục Vân Sơ bật cười, hắn như vậy giống cún con tiễn chủ đi làm.
Lục Vân Sơ ra khỏi phủ, lật người lên ngựa, kẹp hai chân, giục ngựa chạy về phía ngoại thành.
Trên lưng ngựa, nàng cố gắng nhớ lại cốt truyện, tiếc là đã quá lâu rồi, nàng lại không đọc kỹ, nghĩ thế nào cũng không nhớ ra đoạn này trong sách nói gì.
Cưỡi ngựa phi nước đại, mãi đến khi trời tối mới ghìm cương dừng lại.
Chỗ này hoang vắng, ngay cả cái miếu hoang nhỏ cũng không có.
Lục Vân Sơ ghìm cương, thong thả tiến về phía trước, vòng qua rừng cây khô, nhìn thấy nam nữ chính đang nghỉ chân ở đằng xa.
Các thị vệ đang dọn dẹp củi khô để đốt lửa, bên cạnh có một chiếc xe ngựa, Văn Giác đang nói chuyện với Liễu Tri Hứa trong xe ngựa, còn Liễu Tri Hứa thì vừa đáp lời vừa trải chăn đệm, xem ra là định nghỉ đêm ở đây.
Thật là, hai người bọn họ có biết bao nhiêu thời gian bên nhau, nhất định phải lôi mình ra đây phá đám trong cái đêm đông giá rét thế này.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, rốt cuộc nàng cũng nhớ ra tình tiết trong truyện. Nếu không nhầm, nam nữ chính sắp đổi địa bàn một thời gian, hai người hành trang gọn nhẹ, giả làm phu thê, hợp tác ăn ý, tình cảm nhanh chóng tăng nhiệt.
Mà khi hai người xuất thành, nữ phụ đuổi theo, tưởng bọn họ muốn bỏ trốn cùng nhau, làm ầm lên một trận, hoàn toàn xé rách mặt với Văn Giác, lúc họ ra ngoài thì liên tục phái sát thủ ám toán nữ chính, dĩ nhiên, mấy tên sát thủ này đều bị Ảnh dễ dàng giải quyết, nữ phụ lại tưởng là nam chính vượt muôn trùng nguy hiểm để bảo vệ nữ chính, càng thêm xoắn.
Nếu nam nữ chính đổi địa bàn thì nhất định sẽ ở rất xa nàng và Văn Triển. Qua kiểm chứng của nàng, càng xa nam nữ chính thì chịu sự khống chế của cốt truyện càng nhỏ, phạm vi hoạt động bị hạn chế cũng sẽ được giải trừ, như vậy xem ra, đây là thời cơ tốt nhất để nàng và Văn Triển thoát khỏi phạm vi khống chế của cốt truyện.
Nàng không khỏi phấn chấn hẳn lên. Đến thế giới này lâu như vậy, ngoại trừ thời gian bị cốt truyện sai phái ra ngoài, những lúc khác nàng chưa từng ra khỏi phủ, đúng là sắp c.h.ế.t ngạt.
Lục Vân Sơ gằn hai chân, phóng ngựa chạy về phía chỗ Văn Giác bọn họ dừng chân.
Đối với việc chạy theo cốt truyện, nàng đã rất thông thạo, đến khi ngựa sắp lao vào đám người, nàng mới vội vàng ghìm cương.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 82
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...