Lục Vân Sơ vừa ngơ ngác vừa muốn cười, bất đắc dĩ hỏi: "Thích mùa xuân vậy sao?"
Lần đầu tiên hắn không chút do dự gật đầu, sau đó lại lắc đầu, viết lên tay nàng: Thích nàng hơn.
Lục Vân Sơ bị chọc cười, hai người dựa vào nhau, vừa cười vừa run lên, nhột vô cùng.
Nàng hỏi: "Cũng đâu phải chưa từng trải qua mùa xuân, sao lại thấy lạ lùng thế, cứ như lần đầu được thấy vậy."
Văn Triển có chút ngại ngùng, mím môi, không đáp lời, chỉ cúi đầu dụi vào nàng thêm lần nữa.
Ánh nắng chiếu trên người, ấm áp lạ thường. Buổi trưa mùa xuân yên tĩnh, gió thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng. Lá cây lay động, khiến bóng râm trên mặt đất vỡ vụn biến đổi, đùa giỡn với những đốm sáng.
Khóe môi Văn Triển vẫn luôn giữ nụ cười, như chú mèo hoang nằm phơi nắng cái bụng tròn vo vào buổi trưa.
Đương nhiên là hắn thấy lạ lùng rồi.
Trước đây đã từng nhìn thấy mùa xuân, trải qua mùa xuân, nhưng chỉ đến bây giờ, mới thực sự hòa mình vào mùa xuân, đi qua mùa xuân ấm áp với cỏ cây đ.â.m chồi nảy lộc, vạn vật hồi sinh.
Sau khi dừng chân ở một nơi ba đến năm ngày, đoàn người lại lên đường, lăn lộn trên đường mười ngày nửa tháng, lại tìm một nơi nghỉ ngơi vài ngày. Cứ thong dong nhàn nhã như vậy trên đường đi, cơ thể hoàn toàn không bị mệt mỏi vì hành trình vất vả.
Vì lời nhắc nhở của Văn Giác, Lục Vân Sơ chọn đường vòng đi phủ Thái Nguyên, trước tiên đi về phía tây nam, tránh nơi có binh loạn, sau đó lại quay về hướng đông bắc. Vòng vo một vòng lớn như vậy, chờ đoàn người dừng chân, lại phát hiện có thương nhân Hồ tấp nập trên phố xá.
Trước đây Lục Vân Sơ dự định sau khi mọi chuyện ổn định sẽ cùng Văn Triển du ngoạn khắp Trung Nguyên, không ngờ khi đưa hắn đi bái kiến nhạc phụ, lại tình cờ có một chuyến trăng mật nho nhỏ.
Nàng kéo Văn Triển đi dạo phố: "Thương nhân Hồ? Không biết có đặc sản Tân Cương nào không nhỉ."
Văn Triển không hiểu lắm, nhưng đại khái cũng hiểu nàng lại đang nghĩ đến chuyện ăn uống.
Ánh mắt Lục Vân Sơ lướt qua các loại da lông và sản phẩm từ sữa, cuối cùng tìm thấy một người bán hạt giống ở góc phố.
Nàng lập tức phấn khởi, theo mô-típ trong tiểu thuyết, những thương nhân loại này thường mang theo hạt ớt hoặc hạt cà chua. Kết quả là nàng lục tung hết cả túi, nhưng không tìm thấy thứ mình muốn, ngược lại, thương nhân nghe nàng miêu tả, liền chỉ đường cho nàng: "Nếu là thứ quả dài đỏ tươi, thì lão Trương ở đầu phố Tây có một ít, phơi khô treo lên trông rất vui mắt."
Lục Vân Sơ chẳng ngại mệt, tức tốc đi về phía Tây phố, cuối cùng cũng mua được một ít ớt khô với giá cao.
Nhắc đến ớt, nàng mới nhớ ra, giữa mạch truyện nữ chính rốt cuộc cũng mở được bàn tay vàng, không ngừng phát hiện ra các loại hạt giống lương thực, ớt, khoai tây, cà chua, cà rốt,... Đại khái là nam chính cộng điểm kỹ năng ở phía trước chiến trường, còn nữ chính thì chuyên lo hậu cần phía sau.
Lúc này, Lục Vân Sơ mong chờ cốt truyện diễn biến nhanh hơn bất cứ ai, nàng ôm một túi nhỏ ớt khô, mua một đống nguyên liệu nấu ăn về nhà, tiện thể mua thêm một bình rượu vang.
Dù sao cũng phải nghỉ ngơi vài ngày ở đây, Lục Vân Sơ không vội, kiên nhẫn bắt đầu làm bún. Từ lúc phát hiện ra ớt rồi mua vài cái bánh trên đường, Lục Vân Sơ đã quyết định sẽ làm món bún gạo xào.
Bún gạo Tân Cương không giống những nơi khác, sợi bún to bằng chiếc đũa, tròn tròn trắng mập, nhìn thôi đã thấy no.
Nước sốt chưa đủ, hương vị làm ra chưa được chuẩn lắm, nhưng sau khi ăn nhạt nhẽo một thời gian dài, món ăn đậm đà như vậy đủ để miêu tả bằng hai chữ "kinh ngạc".
Vị cay của ớt không thể so sánh với vị cay xé lưỡi của đời sau, nhưng cũng đủ gây ấn tượng với người lần đầu tiếp xúc với vị cay.
Văn Triển không biết nói gì với Lục Vân Sơ, cầm một cuốn sổ nhỏ vui vẻ đi vào, mùi ớt xộc thẳng vào mũi, hắn lập tức ho sặc sụa, vẻ mặt kinh hãi lùi ra ngoài.
Lục Vân Sơ quay đầu lại thấy cảnh này, suýt nữa thì bật cười.
Chỉ là hơi cay nồng, Văn Triển chưa quen thôi. Vì thế hắn hít thở không khí trong lành bên ngoài vài hơi, lại chui vào bếp, hít hà một cái, suýt nữa lại ho sặc sụa.
Đây là lần đầu tiên hắn nhíu mày vì mùi thức ăn Lục Vân Sơ nấu, vậy mà hắn là người đã từng được tôi luyện qua món bún ốc.
Hắn cẩn thận nhìn vào nồi, một mớ hỗn độn màu đỏ tươi, màu sắc vô cùng bắt mắt, không hiểu sao, màu sắc sáng như vậy lại k.ích th.ích sự thèm ăn của người ta, nhìn lại trước đây, chỉ có kẹo hồ lô mới có màu đỏ như thế.
Thế nhưng kẹo hồ lô là vị ngọt, còn cái này rõ ràng là mặn. Dòng suy nghĩ của hắn không kìm được mà rẽ ngang, quên mất chuyện chính, chăm chú nhìn món bún gạo xào Tân Cương trầm tư.
Cho đến khi Lục Vân Sơ lên tiếng hỏi: "Chàng có chuyện gì sao?" Văn Triển mới hoàn hồn, ngơ ngác lắc đầu. Mùi ớt quá nồng, hắn hoàn toàn quên mất có lời muốn nói với nàng.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 177
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...