Nàng vẫy vẫy tay với Văn Triển, Văn Triển liền đi tới.
Hắn vừa rửa mặt xong, trên trán còn vương vài giọt nước chưa kịp lau khô đã vội vàng chạy đến bên Lục Vân Sơ.
Nàng bất đắc dĩ lấy khăn tay lau cho hắn: "Gấp cái gì chứ?".
Văn Triển mím mím môi, có chút ngượng ngùng, đây là biểu hiện của việc không muốn trả lời câu hỏi này.
Lục Vân Sơ mỉm cười, hôn lên khóe miệng hắn.
Mắt Văn Triển sáng lên, không hôn đáp trả, mà học theo động tác của nàng hôm qua, dùng trán cọ cọ vào trán nàng.
Dính người quá! Lục Vân Sơ thầm nghĩ, đây chính là thế giới của mấy cặp đôi khốn nạn sao? Đúng là sướng thật.
Lục Vân Sơ đi qua trải chăn, Văn Triển bám sát theo sau, vừa thấy nàng động thủ, liền giành lấy việc làm. Nàng bất đắc dĩ, xoay người đến cạnh bàn, định rót cho mình chén trà, Văn Triển trông thấy, lập tức đi tới rót trà thay nàng.
Lục Vân Sơ rất muốn cười: "Chăn không trải nữa sao?"
Văn Triển lắc đầu, rót trà xong, rồi mới quay lại trải chăn.
Lục Vân Sơ có cảm giác vừa mới mẻ vừa buồn cười, chắc ai cũng không ngờ Văn Triển còn có mặt này nhỉ.
Nàng ngồi bên bàn, thong thả nhấp trà nóng, nhìn mây trời xanh biếc ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, ánh mặt trời xuyên qua kẽ mây chiếu xuống, chói chang và gay gắt, bất chợt làm trước mắt nàng lóe lên một vùng sáng trắng.
Trong lòng nàng dấy lên một dự cảm chẳng lành, ngay sau đó, phía sau truyền đến một tiếng động trầm.
Lục Vân Sơ quay đầu lại, thấy Văn Triển nửa quỳ bên giường, toàn thân run rẩy, không gắng gượng được mấy hơi thở, liền bị cơn đau đè bẹp, ngã xuống giường.
Lục Vân Sơ vội vàng chạy đến, đỡ Văn Triển dậy.
Khi lên cơn đau, hắn sẽ cuộn tròn người lại, tư thế này rất dễ dàng nép vào lòng Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ lo lắng đến c.h.ế.t đi được: "Sao lại bắt đầu rồi?"
Văn Triển cau chặt mày, nghe thấy tiếng Lục Vân Sơ, lập tức mở mắt nhìn nàng.
Hắn đang rất cố gắng chống chọi với cơn đau, toàn thân căng cứng, trên trán thoắt cái đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Tim Lục Vân Sơ thắt lại, rõ ràng biết mình đến gần hắn sẽ khiến hắn đau, vẫn nhịn không được lại gần ôm lấy hắn.
Nàng vội vàng hôn Văn Triển, nói với hắn: "Ta sẽ ở bên cạnh chàng." Rồi định buông hắn ra.
Văn Triển lại túm lấy tay áo nàng.
Hắn rõ ràng là một người cao lớn như vậy, lại cuộn tròn người, nép trong lòng nàng, nhìn nàng với ánh mắt mịt mờ sương, cầu xin nàng đừng rời đi.
Nàng không nỡ nhìn hắn: "Ta ở cạnh chàng sẽ khiến chàng đau, buông ra."
Hắn nghiến răng, cố gắng không để mình trông quá khó chịu, tiếc là sắc mặt xanh xao và thân thể run rẩy đã phơi bày nỗi đau của hắn ra hết.
Đầu ngón tay hắn trắng bệch, run rẩy nắm lấy tay nàng, viết chữ ngoằn ngoèo trên lòng bàn tay nàng.
Hắn quá đau, đau đến mức viết được vài nét liền phải dừng lại.
Lục Vân Sơ muốn buông hắn ra, dịu dàng dỗ dành: "Muốn nói gì, lát nữa hãy nói được không?"
Nhưng Văn Triển rất bướng bỉnh, kéo nàng không cho nàng đi, kiên trì viết chữ trên tay nàng.
Một tay nàng ôm hắn, một tay bị hắn nắm lấy viết chữ.
Thân thể trong lòng vẫn còn run rẩy, bên tai nàng là tiếng thở hỗn loạn của hắn vì cố nhịn đau.
Lục Vân Sơ vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng, không lay chuyển được hắn, chỉ có thể ôm hắn chặt hơn.
Chỉ vỏn vẹn hai chữ thôi mà đã khiến hắn viết rất khó khăn.
Nét cuối cùng còn chưa viết xong, Lục Vân Sơ đã hiểu hắn muốn nói gì.
——Không đau.
Thật là... lúc này rồi, còn nói những lời dối trá này, ma mới tin.
Nàng thấy vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng chỉ bất lực ôm lấy hắn: "Đồ lừa đảo!" Rồi mạnh mẽ hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của hắn.
Văn Triển run lên bần bật.
Cơn đau có thể che lấp mọi tạp âm, phóng đại các giác quan, giữa cơn đau đớn giày vò, hắn bỗng cảm nhận được sự đụng chạm của nàng, mềm mại, ấm áp, in hằn lên trán. Hắn biết điều này chẳng liên quan gì đến tình ái, chỉ là sự an ủi, nhưng hắn không thể tránh khỏi cảm giác tim đập nhanh, thở dốc.
Hắn ngẩng đầu, giọt lệ đúng lúc trượt xuống theo đường cong của động tác, châm chích vào mắt, khiến hắn không thể tránh khỏi tràn ra nước mắt đau xót.
Khóe mắt hắn hơi đỏ, lòng trắng lại trong veo đến độ phảng phất ánh lam, tựa như trời xanh trong sớm mai sương chưa tan. Cứ thế, với đôi mắt trong vắt ấy, hắn nói dối nàng.
Hắn viết chữ ngoằn ngoèo trên lòng bàn tay nàng.
Từng cơn đau khiến hắn tỉnh táo kiên cường, giờ đây cơn đau lại khiến hắn trở nên yếu đuối hỗn loạn, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt, chính là giữ Lục Vân Sơ lại. Thực ra ngay cả bản thân hắn cũng chẳng hiểu mình đang làm gì, chỉ là hành động theo bản năng.
Hắn viết nguệch ngoạc trên tay nàng: Nàng hôn, hết đau.
Lục Vân Sơ thầm bổ sung nốt câu đầy đủ trong lòng: Nàng hôn hôn ta, ta sẽ hết đau.
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 140
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...