Hành động này thật sự là ấu trĩ đến cực điểm, nhưng Văn Triển lại bị sự ấm áp đó làm cho không biết làm sao.
Hắn xoa xoa đỉnh đầu Lục Vân Sơ, coi như cảm ơn sự quan tâm và yêu thương cuồn cuộn mà vụng về của nàng.
Nàng ngẩng đầu, dáng vẻ đáng thương: "Ta rất buồn, ta phải làm sao mới có thể thương xót chàng hơn nữa đây?"
Từ "thương xót", có lẽ đối với những nam nhân khác là sự sỉ nhục. Nhưng Văn Triển thì không, hắn sẽ không câu nệ từ ngữ, cũng không câu nệ thái độ, hắn rất rõ ràng cảm nhận được tâm trạng mà Lục Vân Sơ muốn biểu đạt.
Là yêu, là thương tiếc.
Giống như cảm giác của hắn khi nhìn thấy nàng rơi lệ, quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến hắn vừa vui mừng vừa lo âu.
Vui mừng vì tình yêu thuần khiết và nồng nhiệt của nàng, lo âu là sợ những tháng ngày tốt đẹp này chỉ là một giấc mộng, giống như ánh sáng trên trời, cuối cùng rồi cũng sẽ tan biến.
Hắn xoa xoa cằm Lục Vân Sơ, như đang dỗ dành một con mèo nhỏ, rồi đợi nàng nín khóc mới viết: Như vậy là đủ rồi, ta cảm nhận được rồi.
Lục Vân Sơ hỏi: "Ta có thể hôn chàng không?"
Văn Triển sửng sốt một chút, rồi mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng.
Nàng muốn an ủi hắn, ấy vậy mà lại bị hắn an ủi ngược lại.
Lục Vân Sơ thấy có chút áy náy.
Xe ngựa bon bon trên đường, ra khỏi thành, đến chiều tối đã là một vùng đất khác.
Tuyết ở đây rơi ít, nên hầu như đã tan hết.
Bầu trời sau khi tuyết rơi trong vắt như vừa được gột rửa, xanh thăm thẳm, vô tận. Từ đường chân trời, ráng chiều rực rỡ như đóa hoa đỏ rơi xuống mặt nước, nở rộ tỏa ra muôn ánh hào quang, huy hoàng mà dịu dàng.
Lục Vân Sơ gọi dừng xe ngựa.
"Chúng ta ngắm hoàng hôn nhé?" Nàng đề nghị với Văn Triển.
Văn Triển gật đầu.
Hai người ra khỏi xe ngựa, ngồi trên tấm ván gỗ của càng xe.
Lục Vân Sơ tự nhiên dựa đầu vào vai Văn Triển.
Nàng ngắm hoàng hôn phía xa, xòe tay ra như muốn nắm bắt. Nàng hỏi: "Đẹp không?"
Văn Triển gật đầu, viết trên lòng bàn tay nàng: Rất đẹp.
Lục Vân Sơ liền hỏi: "Lần cuối chàng ngắm hoàng hôn là khi nào?"
Văn Triển lục lọi trong ký ức vụn vặt đã phủ bụi từ lâu, như những cuốn sách cũ kỹ, chữ viết đã mờ nhạt.
— Ta không nhớ.
Lục Vân Sơ nắm lấy tay hắn: "Không sao, sau này chúng ta sẽ thường xuyên ngắm."
Văn Triển mỉm cười, quay sang hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng.
Lục Vân Sơ cảm thấy Văn Triển có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó. Hôm nay nàng thực sự rất buồn, cộng thêm sự bất bình trước đó nên đã khóc một trận, khiến hắn sợ hãi, tưởng nàng là người yếu đuối, nên mới dỗ dành nàng theo thói quen.
Nàng không hề bài xích cảm giác ấm áp khi được yêu chiều, nũng nịu này.
Nàng nghịch ngợm những ngón tay của Văn Triển, khóe mắt liếc thấy một điểm sáng nhỏ xíu giữa nền tuyết trắng.
Nàng nhìn sang, phát hiện ra một đóa hoa dại nhỏ xíu đang nỗ lực vươn lên giữa lớp tuyết mỏng.
Đầu xuân vừa đến, tuyết còn chưa tan hết, đóa hoa dại nhỏ bé kia đã vội vàng nhú lên.
Lục Vân Sơ buông tay Văn Triển, nhanh chóng chạy tới.
Chỉ có một bông hoa lẻ loi.
Nàng dùng ngón tay chọc chọc bông hoa dại: "Xin lỗi nhé, ta phải hái ngươi để dỗ dành người trong lòng của ta." Nàng lẩm bẩm: "Chàng cũng lẻ loi như ngươi, cũng cố gắng mang đến chút dịu dàng cho thế gian này, vậy nên việc ta nhẫn tâm hái ngươi chắc cũng có thể tha thứ được chứ nhỉ?"
Nàng hái bông hoa dại, cuộn nhẹ thân cây mảnh mai thành một chiếc nhẫn đơn sơ.
Văn Triển không biết nàng nhìn thấy gì, nhưng thấy nàng đã lấy lại tinh thần, hắn rất vui, không đuổi theo, chỉ nhìn bóng nàng đang nghịch tuyết.
Chẳng mấy chốc, nàng đứng dậy, quay lưng lại làm gì đó mà hắn không thấy, rồi mỉm cười rạng rỡ, chạy lon ton về phía hắn.
"Đã có hoa nở rồi này."
Văn Triển hơi ngạc nhiên, nhìn về phía đó.
Lục Vân Sơ nói tiếp: "Bị ta hái rồi."
Văn Triển vừa buồn cười vừa bất lực.
Nàng nói: "Đưa tay chàng ra."
Văn Triển ngoan ngoãn làm theo.
Nàng đeo chiếc nhẫn hoa dại đơn sơ lên ngón áp út của hắn.
Văn Triển nhìn nàng vẻ khó hiểu.
Lục Vân Sơ giải thích: "Ở quê ta, một nơi rất xa có một câu chuyện thần thoại. Đại khái là có một vị thần mang ánh sáng đến cho nhân gian, vì ăn trộm lửa mà bị trừng phạt, bị trói trên núi, mỗi ngày đều có đại bàng bay đến m.ổ b.ụ.n.g móc gan hắn. Đến tối, gan lại mọc lại, cứ lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi một tráng sĩ g.i.ế.c c.h.ế.t đại bàng, giải cứu hắn. Sợi xích trói buộc hắn cuối cùng hóa thành chiếc nhẫn."
Có lẽ chẳng phải chỉ ba kiếp, mà còn vô số kiếp luân hồi nàng vắng bóng. Nàng nhìn Văn Triển, cười nói: "Ta rất thích ý nghĩa chiếc nhẫn trong câu chuyện này." Xiềng xích trên người Văn Triển, cũng xin hóa thành nhẫn đi.
Văn Triển cũng cười, gật đầu đồng tình.
Lục Vân Sơ lại nói: "Cũng là một nơi rất xa, có một câu nói cổ xưa, cho rằng ngón tay này thông thẳng đến tim, được thần Mặt Trời bảo vệ, ban cho tình yêu sự bền vững và không thay đổi."
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 160
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...