Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, trong đầu nàng lóe lên một dòng chữ.
—— Xin đừng quên ta, Vân Sơ.
Lục Vân Sơ đã hôn mê gần một tháng.
Trong một tháng này, Văn Triển ngày đêm canh giữ nàng, sợ rằng khi nàng tỉnh lại sẽ không thấy mình.
Nhạc phụ và nữ tế là kẻ thù trời sinh, nhưng Lục Kính đối với người nữ tế nhặt được này lại không thể có thái độ thù địch. Ông vừa nhìn đã nhận ra Văn Triển, trước đây cũng khá có cảm tình với tiểu thái tử này, không ngờ nữ nhi mình lại giỏi dụ người như vậy, dụ được một người như thế này.
Bỏ qua chuyện cũ không nói, Lục Kính cảm thấy trên đời này không thể tìm được người con rể thứ hai như vậy.
Ông khuyên: "A Sơ tỉnh lại tự nhiên sẽ nhắc nhở, con ngày đêm thức như vậy, thành cái dạng gì, lâu như vậy rồi, cơm cũng chưa ăn được một bữa."
Văn Triển viết trên giấy: Không sao đâu, đây không gọi là thức, những ngày trước khi quen biết nàng còn khó khăn hơn thế này nhiều.
Thực ra giọng hắn đã khôi phục, nhưng chưa đủ thành thạo, chỉ có thể thốt ra từng chữ một, cho nên hắn vẫn quen viết chữ trên giấy.
Lục Kính bất lực, chỉ đành thôi.
Ngày hôm đó trời đất sụp đổ, xiềng xích vỡ tan, nhưng tất cả mọi người đều không nhớ, chỉ có Văn Triển nhớ.
Hắn không chắc thế giới này có còn là thế giới trong thoại bản hay không, cũng không chắc Lục Vân Sơ có còn tỉnh lại hay không, nhưng chỉ cần trong lòng có hy vọng, chờ đợi cả đời cũng là hạnh phúc.
Sau khi trời đất yên bình, đã là mùa thu.
Liễu Tri Hứa đột nhiên lặng lẽ xuất hiện ở cửa Lục phủ, dọa Lục Kính giật mình.
Liễu phụ bị thương quá nhiều, sau đại chiến liền truyền vị trí cho Liễu Tri Hứa, nàng ấy bây giờ quý giá lắm, sao có thể chạy lung tung khắp nơi.
Nàng ấy gỡ khăn trùm đầu, lộ ra khuôn mặt khó coi: "Bá phụ, con có thể gặp Vân Sơ không ạ?"
Lục Kính gật đầu, dẫn nàng ấy đến phòng Lục Vân Sơ.
Trên đường đi, ông không nhịn được liếc nhìn nam nhân bên cạnh Liễu Tri Hứa vài lần, nếu không đoán sai thì đây chính là vị tướng quân nổi tiếng trên chiến trường mấy tháng nay.
Chẳng ai biết tên tuổi hắn ta, chỉ biết hắn ta toàn thân áo đen, võ công thâm sâu khó dò.
Người thì bảo hắn ta từng là nô lệ của Liễu gia, kẻ lại đồn hắn ta là nam sủng của Liễu Tri Hứa, còn có người nói hắn ta là lệ quỷ đi lại giữa ban ngày… tóm lại lời đồn thổi càng lúc càng lố bịch.
Lục Kính dừng bước ngoài cửa phòng, cái bóng cũng dừng theo.
Lúc này, ông mới dám len lén nhìn cái bóng.
Thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nét mặt vô cảm như chẳng để tâm đến điều gì. Người hắn ta phảng phất sát khí, không phải thứ sát khí tôi luyện trên sa trường, mà giống như thứ sát khí lăn lộn giữa núi thây biển m.á.u trong bóng tối.
Lời đồn… lẽ nào có vài phần là thật, hấnt thật sự từng là nô lệ?
Lục Kính quan sát hắn ta từ trên xuống dưới một lượt, quả nhiên vẫn là nữ tế nhà mình đẹp nhất.
Khi Liễu Tri Hứa vào phòng, Văn Triển đang dùng nước thấm môi cho Lục Vân Sơ, thấy nàng ấy cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ lễ phép gật đầu.
Liễu Tri Hứa liếc nhìn Văn Triển, không thể nói hắn tiều tụy, hắn thoạt nhìn vẫn như gió mát trăng trong, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy quanh hắn tỏa ra vẻ u uất, như một cái xác không hồn.
Văn Triển đặt đồ trong tay xuống, đi ra ngoài, nhường không gian cho nàng ấy và Lục Vân Sơ tâm sự.
Liễu Tri Hứa đi tới bên giường, nhìn Lục Vân Sơ đang hôn mê bất tỉnh, chưa kịp nói gì đã không nhịn được thở dài.
Căn bệnh của Lục Vân Sơ thật kỳ quái, nàng nằm đó đã lâu, không ăn không uống, vậy mà vẫn tràn đầy sinh khí, trông như chỉ đang ngủ. Mọi người đều không tin nàng sẽ tỉnh lại, nhưng không ai dám nói thẳng trước mặt Văn Triển.
"Vân Sơ, những gì cô từng nói, ta đang cố gắng thực hiện." Nàng ấy ngồi bên giường, mở hộp gỗ: "Cô xem, đây là hoa màu trồng từ những hạt giống ta thu thập được, vẫn chưa đặt tên, đợi cô tỉnh lại đặt."
Nàng ấy cười nói: "Những thứ này hấp luộc lên không độc, có thể ăn được. Nhưng có vài loại không ngon lắm, suy nghĩ đầu tiên của ta chính là, cô nhất định biết cách làm thế nào cho ngon."
Lục Vân Sơ nằm trên giường, nét mặt bình thản.
Liễu Tri Hứa nhìn nàng, cố gắng không để giọng mình nghe quá bi thương: "Cô mau tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi đến chỗ ta chơi, ta đang đợi cô đấy."
Liễu Tri Hứa đi rồi, Lục phủ lại trở về với sự yên tĩnh thường ngày.
Gần tối, Lục phủ có một vị hòa thượng kỳ lạ ghé thăm, trông mặt mày gian xảo, cứ một mực nói là quen biết Lục Vân Sơ.
Lục Kính sai người lôi ông ta vào, đưa đến trước mặt Văn Triển xem, hóa ra là hòa thượng Hối Cơ.
Hối Cơ vừa nhìn thấy Văn Triển, giật nảy mình: "Ngươi gầy đi nhiều quá."
Lục Kính bất đắc dĩ: "Không ăn không ngủ, sao không gầy được chứ."
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 193
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương tiếp
Loading...