Nói xong, Tô Viễn tháo kính râm xuống, cặp quỷ nhãn dọa người
kia xuất hiện trước mắt bọn họ.
"Đây là quỷ nhãn mà cậu nói hay sao?”
Tống Ngữ Thư há hốc mồm, sau đó không thể tin nói: "Không
phải, tôi đọc rất nhiều sách, cậu đừng có mà gạt tôi. Đây rõ ràng
là đục thủy tinh thểt"
Hay lắm, đục thủy tinh thể. Bầu không khí vất vả lắm mới nổi lên
được thì bị cậu phá mất rồi...
Biểu cảm trên mặt Tô Viễn dần biến mất. "Lệ quỷ không giống
như trên tỉ vi hay trong phim điện ảnh. Chúng đáng sợ hơn tưởng
tượng của cậu. Tối nay chỉ là trường hợp đặc biệt thôi. Nếu đổi lại
là con lệ quỷ khác, khi nó sống lại rôi mới thật sự đáng sợ.
"Vậy ý cậu là khả năng dịch chuyển tức thời vừa rồi đều là do đôi
mắt này đem đến?"
Sử Tiến bắt được trọng điểm, Tô Viễn gật đâu thâm xác nhận.
"Không ảnh hưởng đến thị lực của cậu chứ? Cũng không ảnh
hưởng thật! Nếu ảnh hưởng thì lão Tứ đã sớm thành người mù từ
lâu rồi." Như đang lẩm bẩm, nói đến đây, giọng Sử Tiến đột nhiên
hưng phấn: "Nếu không ảnh hưởng đến thị lực của cậu, chỉ là đôi
mắt trông hơi đáng sợ, nhưng đổi lại cậu có khả năng dịch
chuyển tức thời, hình như cũng tốt đấy! Lão Tứ, tôi có thể...
Có một số người, luôn mong muốn có được sức mạnh thần bí.
Mà loại người này, chỉ nhìn thấy ưu điểm tuyệt đối mà nó mang
lại, không màng đến hậu quả.
Sử Tiến bây giờ cũng có một lòng tham tương tự.
"Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng làm như vậy." Nhìn tinh thần phấn
khích của đối phương, Tô Viễn nhẹ giọng nói.
Tại sao 2
"Bởi vì loại năng lực này phải đánh đổi bằng cả tính mạng của
cậu. Nếu cậu muốn chế ngự lệ quỷ thì cậu cũng chỉ miễn cưỡng
sống được ba tháng đến nửa năm là cùng, cậu có chấp nhận
không?"
Ngự quỷ giả đều là phát sinh ngoài ý muốn, trên thế giới có hàng
tỷ người, hiện tượng thần bí xuất hiện, mặc dù xác suất xảy ra rất
thấp, nhưng với dân số khổng lô như vậy, vẫn luôn có một số
người không may trở thành ngự giả quỷ.
Nhưng lệ quỷ quá nguy hiểm, con người không thể nào chống lại
được, người có khả năng chế ngự được lệ quỷ chỉ có thể trở
thành ngự quỷ giả. Nhưng trước khi lệ quỷ trưởng thành căn bản
đều không thể tìm ra được.
Cho nên đến bây giờ, muốn trở thành ngự quỷ giả đều chỉ là
ngẫu nhiên tình cờ mà thôi.
Ở một mức độ nào đó, năng lực của lệ quỷ rất giống với cái gọi là
siêu năng lực, nhưng bản chất lại hoàn toàn khác.
Đáng tiếc, trên thế giới này không có siêu năng lực, có thể sống
sót trong hiện tượng bí ẩn chỉ có số ít người bình thường mang dị
năng.
Ví dụ như có thể cảm nhận được sự tồn tại của lệ quỷ.
Trong nguyên tác, có một người phụ nữ ở đảo quốc sống sót sau
một hiện tượng thần bí, nhờ đó sở hữu khả năng nhận biết được
lệ quỷ.
Năng lực thần bí luôn khiến người ta khát khao, vậy nên khi Sử
Tiến có suy nghĩ này, Tô Viễn cũng không cảm thấy kỳ lạ, nếu là
hắn thì hắn cũng muốn có.
Chỉ là... Cái giá phải trả để có được năng lực này quá đắt, nếu
không phải là đi tìm chỗ chết thì ai sẽ chọn trở thành ngự quỷ giả
chứ, bao gồm cả Tô Viễn cũng rơi vào đường cùng, lần đầu tiên
gặp phải hiện tượng thần bí đó, hắn cũng không có lựa chọn nào
khác ngoài việc đánh dấu vào.
Nghe những lời của Tô Viễn nói, đám người Sử Tiến đều im lặng.
Về phần bọn họ có tin hay không, điêu đó không nằm trong khả
năng của Tô Viễn nữa rồi. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm
cho sự lựa chọn của mình. Nếu họ thực sự vì muốn có được năng
lực thần bí thì cứ tiếp tục theo đuổi.
Nếu trải qua đại nạn không chết, thực sự trở thành ngự quỷ giả
thì cả đời này người đó sẽ phải sống trong ác mộng.
"Theo như những gì cậu nói... thì lão Tứ cậu chẳng phải là..."
Câu tiếp theo, Trịnh Kiện không nói nữa, nhưng những người có
mặt đều hiểu cậu ta muốn nói gì.
Đương nhiên Tô Viễn cũng hiểu được. "Tôi không biết mình có
thể sống được bao lâu, cũng không biết sau này sẽ ra sao. Vậy
nên tôi muốn nói cho các cậu nghe những điều này, hy vọng mọi
người có thể rút kinh nghiệm, đừng quá tò mò vê mọi chuyện,
sau đó... tận hưởng cuộc sống, mỗi ngày trôi qua đều là một
ngày vui.'
"Vâê phía trường học, tôi cũng sắp không đến nữa. Tôi phải tìm
một lối thoát cho chính mình, vì vậy... mọi người hãy cẩn thận
trong tương lai.'
Đây là những suy nghĩ sau khi cân nhắc kỹ lưỡng Tô Viễn mới
đưa ra quyết định. Cái gọi là tuổi thọ của ngự quỷ giả chỉ có ba
tháng đến nửa năm hoàn toàn là giả. Đây chỉ là thời gian của ngự
quỷ giả bình thường thôi, hắn không gặp vấn đề với lệ quỷ tái
sinh, chỉ là ở lại chỗ này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa thôi.
Hắn phải tận dụng, cố gắng hết sức khôi phục năng lực thân bí
giai đoạn đầu, mau chóng phát triển để đánh dấu tiếp, không thể
trì hoãn thêm nữa.
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 102
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...