"Tôi thấy chúng ta không thể cứ ngồi yên chờ chết, nếu còn ở nơi
quỷ quái này thì sớm muộn gì cũng sẽ chết hết, chi bằng liêu
mạng một phen, đi ra ngoài rời khỏi trường học, nói không chừng
còn có thể sống sót."
Đột nhiên, một nam sinh trong nhóm đưa ra ý kiến, có người lập
tức phản bác: "Tôn Xương cậu nghĩ thì hay lắm, lỡ lát nữa ra
ngoài, đám quỷ kia lại bắt người thì sao đây? Các cậu nghe tôi,
tốt nhất nên ở lại chỗ này chờ cứu viện, xảy ra chuyện lớn như
vậy, bên ngoài nhất định sẽ phái người đến cứu chúng ta." Nam
sinh tên là Tôn Xương cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên tôi biết
ở lại đây chờ cứu viện là tốt, vấn đề là điện thoại của cậu có thể
kiên trì đến khi cứu viện đến không? Hơn nữa tôi đã thử rồi, nơi
quỷ quái này không hê có tín hiệu, cậu có thể đảm bảo lúc điện
thoại hết pin, đám quỷ đó sẽ không đến bắt người không?
Những người còn lại nhất thời nghẹn lời, bởi những lời Tôn Xương
nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Ở nơi đáng sợ
này, một khi phạm sai lâm chính là vạn kiếp bất phục, mà mạng
chỉ có một, ai cũng không dám lấy mạng của mình đi đánh Cược.
Chớp mắt, phòng học lặng ngắt như tờ, không ai đưa ra quyết
định, dù sao họ cũng chỉ là một đám thanh niên thiếu kinh
nghiệm sống.
Trong không gian tính mịch này bỗng nhiên vang lên tiếng bước
chân.
.Lẹp Xẹp... lẹp lẹp....
Tiếng bước chân quỷ dị vừa xuất hiện, nhất thời khiến cho tất cả
mọi người ở đây cảnh giác.
'Có... có âm thanh gì đó?”
Có người khẩn trương hỏi một câu, nhưng lập tức bị người bên
cạnh che miệng lại.
"Suyt, đừng lên tiếng, lỡ thứ đó không phải người thì sao?" Lời
này vừa nói ra, nhóm người sống sót nhất thời không dám lên
tiếng nữa, trải qua chuyện quỷ dị lân này, bọn họ càng chín chắn
hơn, biết được thế giới này không hòa bình như bọn họ bình
thường hay nghĩ.
Những người sống sót đều khẩn trương, sợ hãi cũng xen chút hy
vọng, hy vọng là vì muốn có người có thể dẫn bọn họ thoát khỏi
nơi quỷ quái này, sợ hãi là sợ chủ nhân của tiếng bước chân kia là
quỷ. Nhưng theo tình hình hiện tại, dự đoán có thể là vế sau.
Nhưng có tính toán thế nào, khi đi ngang qua phòng học tiếng
bước chân đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó cửa phòng học bỗng
nhiên phát ra tiếng kêu rất nhỏ, là tiếng cửa bị mở ra.
Thứ đó đang tiến vào!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều toát mô hôi lạnh, những
thứ người ta không biết mới khiến cho họ cảm thấy sợ hãi. Lúc
này, từng phút giây như đang kéo dài, trái tim đập kịch liệt trong
lông ngực, bọn họ nín thở theo bản năng, còn về phần đèn pin
điện thoại đã bị tắt từ khi tiếng bước chân vang lên.
Điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy an tâm chính là, những
cái bàn xếp chồng lên để chắn cũng không có thanh âm bị đẩy ra,
điều này có nghĩa là thứ không rõ trong bóng tối kia vẫn chưa lại
gần. Nhưng lúc này cũng không còn vang lên tiếng bước chân,
giống như đã biến mất.
Thứ đó đi rồi sao?
Tôn Xương dùng ngón tay viết vào bàn tay bạn học bên cạnh,
bên cạnh cậu là một nữ sinh, bàn tay nhỏ bé của cô gái rất mâm
mại. Nếu ngày thường được nắm tay bạn nữ phỏng chừng sẽ
khiến lòng người phơi phới, nhưng giờ phút này cậu lại không có
tâm trạng cảm nhận.
Bạn nữ cũng nhanh chóng học theo, viết trong lòng bàn tay cậu:
Tôi không biết, đừng nói chuyện, chờ đợi lúc nữa.
Mỗi giây phút tiếp theo đều vô cùng dày vò, họ phải đối mặt với
thứ đáng sợ mà mình không biết, sự tĩnh lặng của cái chết, không
gian yên tĩnh vô hình trung có thể ép người ta phát điên.
Lại trôi qua hồi lâu, rốt cục có người nhịn không được, phá vỡ im
lặng.
"Thứ đó đã đi chưa?"
Có người nhỏ giọng nói một câu rồi lập tức nín thở, quan sát
động tĩnh xung quanh, nhưng chờ hôi lâu cũng không phát hiện
ra động tĩnh gì.
Hảẳn là đã đi rồi...
Tôn Xương nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cậu mới phát
hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi từ khi nào, lòng bàn tay và
mu bàn tay cũng đầy mồ hôi, nhưng cuối cùng không có nguy
hiểm gì, tiếp đó, cậu bật đèn ở điện thoại lên.
"Không sao rồi, có lẽ thứ kia đã đi rồi."
"Dọa chết tôi rồi, tôi cứ nghĩ lần này chết chắc rồi.
"Thật đáng sợ, hu hu... Tôi muốn về nhà."
Nữ sinh ôm nhau khẽ khóc nức lên, vừa rôi ngay cả khóc các cô
cũng không dám, chỉ có thể yên lặng rơi lệ, đến bây giờ mới dám
nhỏ giọng khóc lên.
Nhưng bỗng nhiên, một giọng nói âm trâm đột ngột vang lên ở
ngay trên đâu mọi người.
"Ai nói, tôi còn chưa đi, tôi vẫn luôn ở đây, tôi tìm thấy các người
rồi."
Như là theo bản năng, bọn họ ngẩng đầu lên rồi dùng đèn trong
tay chiếu sáng, một màn kinh khủng xuất hiện.
Chỉ thấy ở phía trên đỉnh đầu có treo một cái đầu người, đầu
người nhìn chằm chằm bọn họ, trên mặt là nụ cười quái dị khó có
thể diễn tả thành lời.
"A ! Các vị, buổi tối tốt lành I"
Tô Viễn thân thiện chào hỏi bọn họ, đã tìm được người sống sót,
chẳng bao lâu nữa quỷ gõ cửa sẽ xuất hiện?
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 9
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...