Cô gái bên kia lập tức lấy điện thoại ra, đó là bạn gái của Sử Tiến.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, chỉ nghe được tiếng khóc
nghẹn ngào của cô gái trong gương: "Mọi người đang ở đâu, tôi...
tôi ở đây cảm thấy không đúng lắm. Bên ngoài nhà vệ sinh tối
đen như mực, tôi không tìm được lối ra. Hơn nữa, vừa rồi khi tôi
soi gương cũng không nhìn thấy bản thân mình. Mấy người... Mấy
người mau đến đây cứu tôi đi, có phải tôi gặp ma rồi hay không?”
Lân này, Tô Viễn bình tĩnh nói: "Cậu bảo cô ấy soi gương thử
xem.
Bạn gái của Sử Tiến làm theo lời hắn, chỉ thấy cô gái trong gương
quay đầu nhìn vê phía chiếc gương, sau đó gương mặt sững sờ,
thậm chí còn rơi cả điện thoại.
Bởi vì trong gương là đám người Tô Viễn đang nhìn chằm chằm
vào cô.
Tô Viễn nhìn Hứa Tú Trân vội vàng nhặt điện thoại lên, sau đó
một giọng nói thất thanh truyên đến: "Cậu... Sao các người đều ở
trong gương hết vậy?"
"Chị gái của tôi, cô nhầm rồi." Tô Viễn nói: "Không phải chúng tôi
ở trong gương mà là cậu chạy vào trong gương rồi." Thời khắc
này.
Hứa Tú Trân đông cứng, trong ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi, sau
đó cả người run lên, ngã uych xuống đất, đầu bị đập xuống nền
đất, máu phun ra, có lẽ đã bị dọa cho ngất xỉu.
“Tú Trân!"
Lưu Tư Tư vội vàng hét lên, muốn tiến sang đó nhưng lại không
dám đi qua, nhưng giọng nói của cô không thể nào truyền vào
trong gương được. Cô gấp gáp quay đầu lại nhìn Tô Viễn, ánh
mắt cầu xin sự giúp đỡ.
“Cậu... Cậu mau nghĩ cách cô ấy đi được không?”
Trong giọng nói mang theo sự câu xin, đám người Sử Tiến cũng
nhao nhao lên tiếng.
Đúng vậy, lão Tứ, xin cậu hãy giúp tÔI.'
"Bây giờ chỉ có cậu là người trong nghê mới biết được, mấy thứ
này chúng tôi đều không hiểu."
Tô Viễn nói: "Không phải là không có cách, chỉ là cân có người
giúp một tay.
Muốn cứu người ra ngoài cũng không khó. Trong nguyên tác,
Dương Gian đã hoán đổi thân thể thành lệ quỷ ở hiện tại đi vào
trong đó cứu người ra, cho nên Tô Viễn cũng định dùng cách thức
như vậy, còn hơn tự mình tìm cách.
Giúp một tay? Đám người Sử Tiến trố mắt nhìn nhau, gương mặt
có chút căng thẳng.
"Có... có nguy hiểm gì không?”
"Cót
Tô Viễn không do dự nào trả lời, vê điểm này không cần giấu
giếm. Cho đến bây giờ, không có tình huống kỳ quái nào mà
không cân bất chấp nguy hiểm mà có thể giải quyết được, nếu có
thì nhất định chỉ có trong mơ.
Cho dù là trong mơ nhưng cũng có khả năng bị Lệ quỷ phục kích.
Lệ quỷ giết người trong mơ cũng không phải không có, vậy nên
muốn đối phó với Lệ quỷ mà không gặp bất cứ nguy hiểm gì,
hoàn toàn không thể nào. Bọn họ nhìn nhau, đột nhiên Sử Tiến
nói: "Sẽ gặp nguy hiểm gì?"
"Bị nhốt trong gương như cô ấy. Nếu không có ai cứu cậu thì sẽ bị
đuổi đến chết trong đó, mấy con quỷ lệ kia sẽ dùng sự tồn tại của
cậu ở hiện thực làm bàn đạp, tiến vào hiện thực, thay thế cậu ở
hiện thực, cho đến khi thân phận của nó bị bại lộ mới dừng lại.
Đây cũng là điểm đáng sợ nhất của quỷ lệ. Nó âm thầm thay thế
thân phận của một người, giả dạng cuộc sống của người đó mà
không bị bất kỳ ai chú ý để đạt được mục đích của bản thân.
Ngay cả những người thân cận nhất với người đó cũng không
chắc chắn có thể nhận ra được, trừ khi phải quan sát cực kỳ kỹ
lưỡng.
Sau khi biết được cân phải mạo hiểm thế nào, tất cả mọi người
đều rơi vào trâm mặc. Suy cho cùng, không phải ai cũng có tư
tưởng hi sinh quên mình, rất nhiêu người trong lúc chuẩn bị đi
cứu người khác quả thật cũng không nghĩ nhiêu như vậy, nhưng
một khi đối mặt với nguy hiểm cận kề cái chết, ai rồi cũng thấy lo
lăng.
Trong tình huống như vậy, Tô Viễn không nói gì, lặng lẽ để bọn
họ tự mình lựa chọn. Nếu như không có ai chấp nhận làm mồi
nhử... thì chuyện giúp đỡ, chỉ có thể từ bỏ cô gái bị nhốt trong
gương kia thôi. Bởi vì quỷ vực của hắn cũng không thể tiến vào
thế giới trong gương của mấy con quỷ lệ kia.
"Để tôi!"
Không ngoài dự liệu, vẫn là Sử Tiến đứng ra. Tô Viễn cũng không
hề phản đối, khẽ gật đầu nói: Được.'
Tuy nhiên, trong lòng âm thâm gạt suy nghĩ nào đó sang một
bên.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của bạn gái, ngược lại Sử Tiến còn tỏ
ra khá thoải mái: "Yên tâm đi, lão Tứ lợi hại như vậy, chắc chắn
sẽ không để tôi xảy ra chuyện gì được đâu..
Tô Viễn: "Vậy thì cậu coi trọng tôi quá rồi." "Này, Viễn Tử, cậu
đừng làm tôi sợ, tôi phải làm thế nào?”
"Rất đơn giản, chơi đoán số trước gương, hoặc làm một số hành
động.
Theo lý mà nói, bất cứ ai đứng trước gương một khoảng thời gian
dài cũng có thể hấp dẫn những con lệ quỷ chưa trưởng thành kia,
những con lệ quỷ đã giết người sẽ theo quy luật kéo người vào
thế giới trong gương, sau đó tiến vào thế giới hiện thực.
Lúc trước không phải vì chơi đoán số trước gương cả đêm mà
Trương Vĩ mới dẫn con quỷ này đến hay sao?
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 98
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...