Người đàn ông quấn mình kín mít đang hút xì gà, hai tay mỗi tay
ôm mỹ nữ mới hơn hai mươi tuổi, trái ôm phải ấp, nhìn có vẻ rất
hưởng thụ. Mà người đàn ông trang điểm dọa người kia bên cạnh
cũng ôm hai người, nhưng lại là nam, hình như sở thích người
này có chút đặc biệt.
Người hút xì gà tên là Vương Phi, hắn ta là ông chủ quán bar này,
mà người còn lại hình như là bạn của hắn, tên Nhạc Trấn Sơn.
"Chỉ sợ người phụ trách kia là một kẻ dở hơi, chắc đầu óc ngấm
nước hết rồi. Cô ta là cái thá gì chứ, nếu không phải nể mặt tổng
bộ, lúc ấy ông đây xử lý cô ta luôn rồi, nào còn để cô ta khoa tay
múa chân với chúng ta.'
Nhạc Trấn Sơn cười nhẹ, rõ ràng là một người đàn ông cao lớn
thô kệch, lại cứ muốn giả bộ quyến rũ, trông chẳng ra gì hết, hơn
nữa còn cực kỳ ghê tởm, chỉ là hình như hắn ta không hề biết,
mà có vẻ Vương Phi ngồi đối diện hắn ta cũng đã quen.
Chỉ thấy hắn ta đưa tay cho cậu trai bên cạnh, ý bảo bọn họ sơn
móng tay cho hắn ta, sau đó giọng điệu nũng nịu chậm rãi nói:
"Cái này cũng rất bình thường, dù sao quan mới nhậm chức phải
đánh đòn phủ đầu. Cô ta vừa mới làm người phụ trách, khẳng
định phải tạo một chút uy phong, đối tượng cô ta muốn lên mặt
đương nhiên chỉ có chúng ta, cũng không có khả năng đối với
người bình thường.
Vương Phi khinh thường cười nói: Lên mặt với chúng ta có tác
dụng đếch gì, có bản lĩnh thì một mình giải quyết sự kiện linh dị
đi, dựa vào cái gì còn muốn đến yêu câu chúng ta nhất định phải
hiệp trợ, chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng có tổng bộ làm chỗ dựa
nên chúng ta phải sợ hay sao?”
Ngự quỷ giả đều là một đám người dễ chết, hơn nữa tinh thần lại
bị lệ quỷ mà mình khống chế ảnh hưởng, nếu thật sự bị bức bách
thì làm sao còn có thể quan tâm đến tổng bộ, chẳng qua là không
nên đắc tội mà thôi.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là tổ chức lệ quỷ dân gian, nhưng từ nội
dung nói chuyện có thể thấy, có vẻ người phụ trách mới - Chu
Băng đã từng tiếp xúc với những người này, hơn nữa toàn bộ quá
trình còn không vui vẻ lắm.
'Cái danh người phụ trách nghe có vẻ oai, nhưng thường thường
chết cũng nhanh nhất, cho dù có tổng bộ làm chỗ dựa thì như thế
nào, Triệu Hải không phải cũng vậy sao? Còn không phải chết
trong sự kiện linh dị, chỉ là chúng ta cũng không nên xung đột với
cô ta, làm người không nên quá ra vẻ, nếu cô ta muốn hống hách
cứ để cô ta làm, dù sao cũng sống không lâu, còn không bằng
tranh thủ hưởng lạc."
"Chúng ta đã sớm kiếm đủ tiền rôi, nếu có thể có thêm chút thời
gian..., nghĩ đến đây, Vương Phi không khỏi thở dài một tiếng,
trực tiếp kéo mỹ nữ bên cạnh, bàn tay to bắt đâu không an phận.
Đúng lúc này, điện thoại di động đặt ở bàn vang lên, cắt đứt động
tác của hắn ta, trong mắt Vương Phi lộ vẻ không vui, nhưng chờ
hắn ta nhìn thấy người gọi đến, không khỏi bất đắc dĩ.
Là thằng em không nên thân của hắn ta.
"Alo! Có việc gì nói mau, có rắm mau thải" Đâu dây bên kia
truyên đến tiếng khóc của Vương Vũ.
Anh... cứu em... cứu em với! Có kẻ muốn giết em..."
Em nói gì?"
Sắc mặt Vương Phi trâm xuống, nhưng còn chưa nghe rõ em trai
đang nói cái gì, bỗng nhiên thanh âm đầu dây bên kia biến thành
một người xa lạ khác.
'Ấy, anh đang ở trên lầu sao, vậy thì dễ rôi, tôi cho anh thời gian
ba phút, anh tự mình xuống, nếu không chờ nhặt xác em trai đi."
Sau đó điện thoại bị cúp máy, trước khi bị cúp máy, hình như hắn
ta còn nghe được tiếng Vương Vũ kêu thảm thiết. "Em trai tôi xảy
ra chuyện rồi!"
Vẻ mặt Vương Phi trầm trọng.
Tuy Tô Viễn cho hắn ra ba phút, nhưng trên thực tế, đối phương
cũng không dùng bao lâu.
Những người trong quán bar bị giải tán, những người trẻ tuổi
đang chơi rất vui vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng rõ
ràng là những bảo vệ ngang ngược căn bản không có ý định giải
thích, chỉ dùng phương thức thô bạo xua đuổi khách.
Quán bar nhanh chóng đã sạch người, nhưng vì phòng ngừa lệ
quỷ đang chờ mình trà trộn vào trong đám người rời đi, Tô Viễn
dùng quỷ vực ngăn cách toilet, trước khi ngăn cách còn cố ý nhìn
một cái, phát hiện Hứa Tú Trân đang trang điểm, mà lệ quỷ trong
gương bắt chước cũng càng ngày càng giống, chỉ còn kém chút
nữa.
Nhưng Tô Viễn chỉ nhìn thoáng qua chứ không quá chú ý, lệ quỷ
còn chưa đi ra, hiện tại hắn còn có chuyện khác phải làm.
Chờ đến khi nhìn thấy hai người kia, Tô Viễn cũng không che giấu
thân hình của mình, hắn không thu lại quỷ vực mà là chủ động
hiện ra.
Lập tức, ánh mắt song phương giao nhau, nhất thời đều hiểu
được người mỗi bên đều là cùng một loại người.
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 87
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...