Tô Viễn cũng không cảm thấy đây là do lệ quỷ hồi sinh của Phùng
Toàn gây ra, nếu như không sai, hiện tại anh ta còn năm trong
quan tài ở thôn Hoàng Cương mới đúng.
Hơn nữa cũng sắp đến thời điểm Dương Gian đi Hoàng Cương
thôn, Phùng Toàn không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.
Có lẽ... đây là loại sương mù màu xám xanh tương tự như quỷ
vực của ngạ quỷ?
Trông giống như sương mù nhưng thực sự là một loại nguyên
rủa? Hình như người bình thường hít nhiều sương mù của ngạ
quỷ sẽ khiến cho trong cơ thể sinh ra quỷ anh, nếu như như vậy
thì thú vị rồi, không biết lão đại có muốn làm cha không ...
Nói tóm lại, hắn tránh tiếp xúc với sương mù này.
Tô Viễn khẽ nhíu mày, sau đó dựng quỷ vực rồi trực tiếp đi vào.
Không ngoài ý muốn, quỷ vực bị áp chế, quả nhiên sương mù này
là một loại quỷ vực khác, ngay cả quỷ nhãn cũng bị ảnh hưởng,
những vị trí ở xa không thể thấy rõ.
Muốn áp chế sương mù quỷ dị này chỉ sợ không thể chỉ dựa vào
một tâng quỷ vực, thế nhưng dùng để ngăn cản tiếp xúc với
sương mù vẫn không thành vấn đề.
Bởi vì không biết phải đối mặt với một con lệ quỷ như thế nào,
cho nên quỷ vực của Tô Viễn chỉ duy trì ở phạm vi năm mét của
bản thân, không lớn không nhỏ, vừa vặn lại có thể để hắn có thời
gian phản ứng.
Kỳ thật nếu như không phải lo lắng muốn cứu người, hắn có thể
trực tiếp lắc chuông quỷ hoặc nến quỷ mà hắn đánh dấu là được,
những việc khác để lại cho người phụ trách giải quyết.
Tô Viễn nghĩ như vậy rồi đi vào bệnh viện, tiếng bước chân vang
lên trong bệnh viện không một bóng người, những nơi hắn đi
qua, sương mù nhường đường, bị quỷ vực của quỷ nhãn xua tan.
Toàn bộ nội thất bệnh viện tối tăm, âm trầm, bị một làn sương
mù trắng xóa bao phủ, yên tĩnh không tiếng động, không có ánh
đèn, cũng không kêu cứu truyên đến, không gian yên tĩnh có chút
đáng sợ.
Bóng tối không thể ngăn chặn tâm nhìn của quỷ nhãn, nhưng
những sương mù này có thể.
Tô Viễn cũng không có do dự mà vẫn tiếp tục đi tới, nhưng đi
chừng mười phút hắn cũng không thể đi ra đại sảnh.
Đây không phải là một tin tức tốt, chứng tỏ bệnh viện đã bị quỷ
vực của con lệ quỷ không rõ kia thay đổi, mà lệ quỷ có thể tạo
thành loại ảnh hưởng này, tuyệt đối không đơn giản.
Ở phía trước sự kiện linh dị, người xuất hiện ảo giác, hoặc là quỷ
dị rơi vào một nơi nào đó không đi ra được, những chuyện như
vậy kỳ thật cũng không hiếm thấy mà còn rất phổ biến.
Đây là lực lượng của lệ quỷ dần dần ảnh hưởng đến xung quanh.
Khi lực lượng này đủ lớn thì sẽ hình thành quỷ vực.
Đây là nguyên nhân vì sao lệ quỷ có quỷ vực không hê đơn giản,
nếu như muốn định cấp bậc cho sự kiện linh dị trước mắt này, có
lẽ phía tổng bộ sẽ xác định cấp B hoặc thậm chí là cấp A.
Càng đi vào trong sương mù càng dày đặc, mà thật ra đối kháng
linh dị đã bắt đầu ngay từ giây phút Tô Viễn dùng quỷ vực tiến
vào bệnh viện chẳng qua tử cơ của quỷ nhãn là ưu thế của hắn,
duy trì phạm vi quỷ vực như này cũng không tạo thành gánh
nặng cho hắn.
Đổi lại là ngự quỷ giả khác chỉ sợ giờ phút này sớm đã gặp phải lệ
quỷ hồi sinh.
Đột nhiên, Tô Viễn dừng bước.
Ở góc phía trước, xuất hiện một bóng người đưa lưng về phía
hắn.
Lệ Quỷ xuất hiện?
Tô Viễn nhất thời cảnh giác, muốn phân biệt ra phía trước có phải
là lệ quỷ gốc hay không, đối với hắn mà nói có một biện pháp rất
tốt có thể thử.
"Hệ thống, đánh dấu cho tôi!"
Thế nhưng hệ thống không hề có phản ứng nào, điều này có
nghĩa là bóng người phía trước không phải quỷ.
Hoặc là nói, không phải quỷ gốc.
Có khả năng là quỷ nô mà cũng có khả năng là người chết sau khi
bị lệ quỷ giết hại.
Tô Viễn đi lên phía trước, đó là một người đàn ông mặc quân áo
bệnh nhân, nhìn qua khoảng ba bốn mươi tuổi, sắc mặt tái mét,
hai mắt nhắm lại, nhưng mà trên mặt anh ta lại mang theo một
nụ cười quỷ di.
Nụ cười kia nhìn qua rất đáng sợ, nhất là khóe miệng cong lên,
quả thực giống như là ngoác đến mang tai vậy.
Người bình thường dù làm thế nào cũng không cười được như
này, hơn nữa còn phải cười ra cảm giác rất tự nhiên.
Từ trong nụ cười trên mặt người đàn ông nhìn không ra vẻ thống
khổ, quỷ dị kết hợp với mâu thuẫn, có vẻ như anh ta ra đi rất
bình yên, thân thể cứng ngắc, sớm đã không còn hô hấp, tim
cũng ngừng đập.
Là người bị lệ quỷ kia giết chết?
Tô Viễn nhíu mày, nhìn nụ cười quái dị trên mặt thi thể, hắn bắt
đầu suy đoán năng lực lệ quỷ và phương thức giết người.
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 105
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...