Tuy nhiên, không ai có thể đưa ra câu trả lời, có lẽ những người
sống sót từ thời Dân Quốc sẽ biết điều gì đó, nhưng họ không
muốn nói, không ai có thể cạy miệng của họ.
Nghịch lý gay đã nói cho chúng ta biết, hai người không thể làm
đối phương cùng một, tương tự như vậy, lệ quỷ sau khi hồi sinh
cũng không thể nói hồi phục một nửa mệt mỏi quá, trở về ngủ
một giấc tỉnh lại tiếp tục hồi sinh.
Trừ phi là có một thứ gì mạnh mẽ hơn triệt để áp chế chúng.
Hoặc như những bình luận, dòng thời gian đã được khởi động lại.
Mà bà lão trước mắt này rất có khả năng là ngự quỷ giả đứng đầu
từ khi dân quốc sống sót đến nay, chỉ là không biết là nguyên
nhân gì mà chết đi, sau đó những lệ quỷ bà ta khống chế đã hồi
sinh.
Nếu không thật sự là khó có thể giải thích một bà lão lớn tuổi như
vậy thế nhưng có thể khống chế hai con thậm chí hai con lệ quỷ
trở lên, hơn nữa chết ở nơi này mà không ai biết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Viễn lóe lên, không phải bởi vì sợ hãi,
mà là cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu như quỷ ảnh hoàn chỉnh mà Dương Gian khống chế ở chỗ
này thì tốt rồi, giai đoạn sau anh ta có thể khống chế quỷ ảnh
đầu đánh cắp trí nhớ của người khác, thậm chí ngay cả người
chết cũng được, chỉ là trộm cắp trí nhớ của người chết cũng
không đủ hoàn thiện, chỉ có một chút mảnh vụn.
Nhưng mặc dù vậy, cũng có ích rất nhiêu đối với thời kỳ dân quốc
thần bí đến cực điểm kia.
Trong lúc bất chợt, bà lão vốn vẫn đứng lặng không nhúc nhích
giằng co cùng Tô Viễn đột nhiên động đậy, bà ta khẽ ngẩng
khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn lên, khóe miệng nhếch lên, độ
cong càng lúc càng lớn, chậm rãi nặn ra một nụ cười. Đó là một
nụ cười giống như những cái xác đói
Trong nháy mắt kia, da đầu Tô Viễn tê dại, bởi vì hắn có thể cảm
nhận được có một cỗ lực lượng âm lãnh mà quỷ dị không hiểu
được xuyên thấu quỷ vực, trực tiếp tác dụng lên người mình.
Ngự quỷ giả có thể sống từ thời Dân Quốc đến bây giờ quả nhiên
không có ai là đèn cạn dầu, bởi vì người nhỏ yếu này không phải
chết trong sự kiện linh dị thì chính là chết khi tranh đấu với
những người ngự quỷ khác.
Tô Viễn có thể cảm nhận được cơ mặt mình quỷ dị nâng lên, tựa
hô muốn cười giống như bà lão kia, có thể đoán trước, một khi
hắn tươi cười như vậy, kết cục của hắn nhất định sẽ giống như
những thi thể trên đường, vẻ mặt mang theo nụ cười chết đi.
Đây là phương thức giết người của lệ quỷ.
Hắn không thể cười Hắn đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp, tuyệt
đối không thể cười!
Nếu cười sẽ chết!
Ngay sau đó, Tô Viễn cũng động, dựa vào ưu thế quỷ vực, trong
nháy mắt hắn xuất hiện ở trước mặt bà lão.
Gậy khóc tang giơ lên cao rồi nặng nề rơi xuống, mang theo lửa
giận của Tô Viễn: Cây gậy đánh thẳng vào bà. Nụ cười trên mặt
bà lão bị tập kích bất thình liệt cắt đứt, quy luật giết người của lệ
quỷ bị buộc phải gián đoạn.
“Tôi cho bà cười, tôi cho bà cười với tôi, tôi cho bà cười đủ luôn.”
Giờ này khắc này, cả người Tô Viễn nhìn qua vô cùng nguy hiểm,
khóe miệng của hắn nhếch lên do ảnh hưởng của năng lực lệ quỷ
còn lưu lại, quỷ nhãn quỷ dị tựa hồ tản ra ánh mắt bạo ngược,
gậy khóc tang giơ lên cao, nặng nề rơi xuống, mỗi một lần đầu
đánh vào cơ thể già yếu lại nhỏ bé của bà lão...
Tàn nhẫn!
Thật sự quá tàn nhẫn! Lão nhân bị đánh không kịp trở tay, giống
như chỉ còn hơi tàn.
Một màn này nếu rơi vào mắt người ngoài, bị đăng lên mạng, ít
nhất cũng phải bị chửi không ngóc lên được, bị cho là ngược đãi
người già.
Lúc ở thành phố Đại Xương, hắn từng đá quỷ anh, hơn nữa hiện
tại dùng gậy khóc tang đối phó lão bà bà này, nếu như trên quốc
tế có giải danh dự chân đá trẻ em, gậy đánh bà già thì nhất định
không ai khác ngoài hắn.
Tuy nhiên, bà lão ngày không phải bà già mà là quỷ.
Tô Viễn càng đánh lại càng kinh hãi, bởi vì sau khi tiếp xúc trực
tiếp, hắn mới phát hiện ra sự đáng sợ của con lệ quỷ này.
Phải biết rằng, gậy khóc tang có thể áp chế lệ quỷ, lệ quỷ trên
lưng lúc trước bị hắn đánh một cái, một hồi lâu cũng không đứng
dậy nổi, mà bây giờ hắn đã đánh lệ quỷ này bao nhiêu lần rồi?
Con quỷ này không hề có chút trạng thái bị áp chế, chỉ là mỗi lần
bị đánh đều sẽ cứng ngắc, phảng phất như tập kích nào đó bị cắt
đứt. Trên người bà lão này còn ẩn chứa rất nhiều thứ khủng bố
chứ không chỉ biểu hiện đơn giản như vậy, chỉ là hiện giờ còn
chưa triển khai ra.
Đây cũng chính là nguyên nhân Tô Viễn có thể đánh không
ngừng, bởi vì nếu dừng lại thì lệ quỷ sẽ khôi phục hành động.
Lúc này Tô Viễn bắt đầu có chút muốn có thanh đao gỗ kia, nếu
như có nó trong tay thì tốt rồi, trực tiếp trảm một đao chặt đứt lệ
quỷ dị này
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 111
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...