Nói thật, Tô Viễn có chút ghê tởm, một tên đàn ông cao lớn uy vũ
hùng tráng, không đi cưỡi ngựa ngược lại giả bộ như một cô gái
nhỏ nũng nịu nói chuyện, quả thực làm cho người ta ghê tởm.
Tô Viễn vốn tưởng rằng hắn ta chỉ nói thôi, nhưng mà ngay sau
đó, bất giác đối phương lại thật sự quỳ xuống, còn tiện thể dập
đầu.
Không phải chứ...
Tô Viễn lặng người, thật không ngờ đối phương thật sự quỳ
xuống? Ở đây có một người thành thật, mọi người mau đến bắt
nạt hắn tai
Ý nghĩ này chợt lóe trong đầu hắn, nhưng sau đó hắn lại phái
hiện có gì không đúng.
Không thích hợp, hắn ta dập đầu có cổ quái, quỷ vực giống như
bị bóp méo, phảng phất có thứ gì đó xâm lấn, một cỗ âm lãnh
khó hiểu đánh úp lại, khiến cho Tô Viễn đột nhiên có loại cảm
giác muốn quỳ xuống.
Hắn hơi cong người, tựa hồ muốn làm ra hành động giống như
đối phương.
Đây là áp bách từ linh dị nào đó, đối phương vận dụng lực lượng
lệ quỷ, bắt đầu phát động tập kích, điều duy nhất khiến Tô Viễn
không ngờ tới chính là, có vẻ năng lực lệ quỷ mà đối phương
khống chế có chút đặc thù, lại có thể ảnh hưởng đến chính mình
đang ở trong quỷ vực.
Có thể dự kiến, một khi làm ra hành động giống như đối phương,
thứ nghênh đón Tô Viễn rất có thể là tử vong, đây là quy luật giết
người của lệ quỷ.
Đó là năng lực lệ quỷ do Nhạc Trấn Sơn khống chế, người biết
hắn ta không có ai dám nhận cái quỳ lạy từ hắn ta, bởi vì đó là lệ
quỷ dập đầu.
Lệ quỷ bắt người sống dập đầu, có người sống nào có thể chịu
đựng được chứ, nhưng nếu lệ quỷ dập đầu lệ quỷ, vậy thì không
giống, có thể hạn chế mục tiêu, thậm chí là áp chế nó.
Cho nên những người quen hắn ta đều gọi hắn ta là "Quỷ Dập
Đầu” Nhạc Trấn Sơn.
Nhưng khả năng ngự quỷ giả sử dụng lệ quỷ đều phải trả giá,
một khi dập đầu quá nhiều hoặc thời gian quá dài, đều sẽ dẫn
đến lệ quỷ hồi sinh.
Theo Nhạc Trấn Sơn, đối phó với loại ngự quỷ giá không có kinh
nghiệm như Tô Viễn, trong lúc đối phương không phòng bị đột
nhiên đánh lén, dập một cái là đủ rồi, đủ để tiến hành áp chế
hắn, dập nhiều cái thì bản thân hắn ta cũng chịu không nổi. Hơn
nữa, hắn ta cũng không phải chỉ có một người, tôi gì phải mạo
hiểm lệ quỷ hồi sinh để dập đầu đối phương.
Mắt thấy có vẻ Tô Viễn bị quỷ dập đầu áp chế, thấy tình huống
này, trên mặt Vương Phi mặt lộ ra ý CƯỜi.
"Chỉ chút bản lĩnh này còn dám tới gây chuyện, không biết sống
chết, nhóc con, đừng tưởng rằng có thể khống chế lệ quỷ là thấy
mình vô địch thiên hạ. Nhìn anh còn rất trẻ nên tôi nói cho anh
biết, xã hội này tàn khốc hơn những gì anh nghĩ đấy, cho nên
đừng trách tôi hiểm độc, có trách thì trách anh không thức thời,
kiếp sau hiểu chuyện một chút, có vài người không phải anh có
thể chọc vào."
"Con mẹ cậu đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng ra tay đi, ông đây
không chịu nổi nữa rồi."
Nhạc Trấn Sơn giận dữ quát, chính hắn ta cảm giác được lệ quỷ
do bản thân khống chế bắt đầu xao động, thân thể càng ngày
càng cứng ngắc.
Vương Phi nhe răng cười cởi bỏ quần áo bọc kín trên người, trên
lưng hắn ta xuất hiện một thứ kinh khủng, đó là một thứ có hình
người, khuôn mặt mơ hồ không rõ, giống như là dính vào làn da
của hắn, lại giống như là muốn chui ra khỏi lưng hắn ta.
Trong lúc bất chợt hình người kia giật giật, giấy giụa hai chân
cuộn tròn, chạm tới mặt đất, một màn quỷ dị xảy ra, thân hình
Vương Phi vốn cao lớn lại bị thứ hình người đáng sợ này cõng lên,
sau đó nhanh chóng tiếp cận Tô Viễn.
"Đi chết đi!"
Vương Phi từ bên cạnh tới gân, thừa dịp Nhạc Trấn Sơn còn đang
áp chế đối phương, ôm lấy Tô Viễn, sau đó lệ quỷ hình người trên
lưng hắn ta dễ dàng cõng hai người lên.
Sắc mặt Tô Viễn nhất thời u ám, vẻ mặt tối tăm, ánh mắt ảm
đạm mất đi ánh sáng, làn da hiện ra thi ban, hơn nữa tản mát ra
mùi hôi thối.
Đây là một loại quy luật giết người cực kỳ đáng sợ, mang theo
định luật tất phải chết, một khi bị lệ quỷ cõng trên lưng, tất nhiên
sẽ dẫn đến tử vong.
Hiển nhiên Vương Phi khống chế một con lệ quỷ cực kỳ đáng sợ,
mang theo luật phải chết, nhưng khuyết điểm của nó cũng rõ
ràng, nhất định phải có một mục tiêu cố định hoặc là không cách
nào di động, nếu không hết thảy đều là nói suông.
Đó là lý do tại sao hai người sẽ đạt được mối quan hệ hợp tác,
bởi vì khả năng của họ bổ sung cho nhau.
"Mau mau mau, mau lấy túi xác trên lầu tới, nếu không lệ quỷ
trong cơ thể hắn ta sắp hồi sinh." Vương Phi thở dồn dập thúc
giục nói, lệ quỷ có cấp bậc khủng bố càng cao thì khống chế càng
khó khăn, gánh nặng cũng càng lớn, giống như lệ quỷ sau lưng
hắn ta, căn bản không thể dùng được mấy lần, nhưng mỗi lần
đều không có bất lợi.
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 90
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...