Nhưng đồng thời, một khi làm như vậy cũng chắc chắn sẽ dẫn
đến nội dung truyện bị thay đổi, đến lúc đó Dương Gian có thể
đến thôn Hoàng Cương hay không, thậm chí có thể ở đây thông
qua giấy da người khống chế quỷ ảnh hay không, chỉ e vẫn là
một ẩn số.
Tô Viễn chắc chắn cũng sẽ mất đi tình tiết truyện đã nắm rõ
trong lòng bàn tay.
Lựa chọn thứ hai chính là dựa vào năng lượng linh dị của bản
thân để đối chọi với quỷ sai, làm một kẻ ngốc nghếch cố chấp,
biện pháp này đối với ngự quỷ giả bình thường chính là lựa chọn
chịu chết, bởi vì quỷ sai có thể khởi động lại vô số lần, nhưng ngự
quỷ giả lại không thể.
Ngự quỷ giả bình thường cũng có thể chống cự tối đa hai ba lần
quỷ sai tập kích, nếu không khi thường xuyên sử dụng lực lượng
lệ quỷ, sớm muộn gì cũng phải chết vì lệ quỷ hồi sinh.
Nhưng Tô Viễn lại không gặp vấn đề này, mảnh ghép mà hắn
khống chế đều ở trạng thái chết, mặc dù không chống lại được
quỷ sai nhưng hắn vẫn có năng lực tự bảo vệ mình.
Chỉ là nếu cứ như vậy, hắn sẽ bị nhốt ở trong quỷ vực thôn
Hoàng Cương, có lẽ đợi đến lúc nhóm Dương Gian tới mới có thể
đi ra ngoài.
Biện pháp thứ ba là thử xem có thể vận dụng lực lượng của lệ
quỷ rời khỏi quỷ vực thôn Hoàng Cương hay không, nói thật, Tô
Viễn vẫn hơi rén khi đối đầu với quỷ sai, hắn không nắm chắc...
Nếu như hắn có thể tự mình đi ra ngoài thì không gì tốt hơn, nếu
như không thể... chỉ còn lại hai biện pháp đầu.
Nếu quỷ vực tâng thứ nhất không được, vậy thì thử tâng thứ hai
xem.
Tô Viễn cắn răng, đặt quỷ thủ ở trên quỷ nhãn, quỷ vực lập tức
xảy ra biến hóa. Mảnh ghép của quỷ thủ dường như được bổ
sung thêm, quỷ vực cuôn cuộn mở ra rôi bắt đâu khuếch tán, quỷ
vực màu đen càng thêm thâm trâm, nó mạnh mẽ chèn ép, xâm
chiếm, cuối cùng thật sự tạo ra một vùng vê nó ở quỷ vực đặc
thù của thôn Hoàng Cương.
Đây là quỷ vực tâng thứ hai, quỷ vực của quỷ thủ.
Đáng tiếc là, mặc dù vậy nhưng Tô Viễn cũng không thể đi ra
ngoài, rời khỏi thôn Hoàng Cương.
Quả nhiên quỷ vực tầng thứ hai cũng không thể làm được...
Nó vẫn không thể ảnh hưởng đến thôn Hoàng Cương, bởi vì toàn
bộ thôn này là một bộ phận của quỷ.
Cho nên sử dụng quỷ vực cũng không cách nào rời đi.
Tô Viễn trầm xuống, không chút do dự vận dụng loại lực lượng
linh dị thứ ba, hắn muốn thử xem quỷ cước có thể đi ra ngoài hay
không.
Giờ này khắc này, quỷ thủ che mắt, quỷ cước đi đường, khiến hắn
càng giống như một con quỷ.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn thất bại, cho dù là quỷ cước cũng
không đi ra ngoài được.
Lần này rắc rối rồi, Tô Viễn cũng trợn tròn mắt, chẳng lẽ thật sự
phải đuổi Phùng Toàn ra khỏi quan tài? Đó không phải là một sự
lựa chọn, nếu Tô Viễn phát hiện mình không thể đối phó với quỷ
sai, hắn sẽ không chút do dự đuổi Phùng Toàn ra, hoặc là thả quỷ
sai vào, hoặc tự mình nằm vào.
Tất nhiên cốt truyện rất quan trọng, nhưng cái mạng nhỏ của hắn
càng đáng giá hơn.
Sống thì mới có tất cả mọi thứ.
Nhưng đây chỉ là một sự lựa chọn trong trường hợp cực đoan,
bây giờ chưa phải lúc dùng đến.
Tô Viễn đứng tại chỗ, bắt đầu trâm tư suy nghĩ biện pháp phá vỡ
cục diện.
Quan tài quỷ và quỷ sai nghiêm khắc mà nói là một chỉnh thể,
quỷ chân chính, có lẽ chính là quan tài quỷ.
Như vậy cũng có thể giải thích, vì sao ngự quỷ giả nằm vào trong
quan tài quỷ sẽ không lo lắng lệ quỷ hồi sinh.
Nếu quan tài là một con quỷ, hắn nằm vào chẳng khác nào tiến
vào trong thân thể của một con quỷ, mà lấy cấp bậc khủng bố
của quan tài quỷ, đương nhiên có thể hoàn mỹ áp chế quỷ trong
thân thể hắn, thậm chí là sinh ra một ít hiệu quả không tưởng
tượng nổi.
Vì vậy, đây có thể là sự thật.
Biện pháp dùng quỷ vực rời khỏi thôn Hoàng Cương không sai, sở
dĩ không thể thành công là bởi vì quỷ vực của quỷ sai vượt xa quỷ
vực quý nhãn bản thân, dường như Dương Gian đã thử chuyện
này.
Quỷ vực tầng ba trở lên hẳn là sẽ phát sinh sự thay đổi nào đó,
nhưng nếu chân chính muốn phá quỷ vực của quỷ sai, chỉ sợ tối
thiểu phải năm tầng mới được.
Muốn dùng quỷ vực rời đi, nhất định phải áp chế quỷ sai trên quỷ
vực, tốt xấu gì cũng phải ngang bằng với nó.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có hai tầng quỷ vực, ba tầng còn lại nên
làm cái gì bây giờ?
Tô Viễn đang tự nghĩ biện pháp rời đi, lại bỗng dưng phát hiện
ánh mặt trời trên đỉnh đầu bắt đầu mờ nhạt, ánh sáng đang biến
mất, cả thôn dần dần bị một tâng hắc ám bao phủ.
Dường như nơi này từ ngày sang đêm chỉ trong một khoảnh
khác.
Dường như các cách thử nghiệm của Tô Viễn đã phá vỡ sự cân
bằng này.
Không, có lẽ sự cân bằng đã bị phá vỡ từ lần đầu tiên hắn vào
làng.
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 53
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...