Ánh mắt lóe lên một cái, Tô Viễn chìm vào suy nghĩ, trong chớp
mắt nghĩ đến rất nhiêu chuyện, nếu giấy da người không lên
tiếng thì thôi, hắn cũng không có ÿ định mang theo thứ này bên
người, đây chính là một quả bom hẹn giờ.
Quy tắc cũ, để lại cho Dương Gian giải quyết!
Gặp chuyện không thể. quyết định thì cứ ngoan ngoãn ôm đùi là
được rồi.
Mảnh ghép giấy da người tuy rằng không có bổ sung, nhưng
cũng chưa từng bị người khống chế, nghiêm túc mà nói có thể coi
nó là lệ quỷ hồi sinh, không! Là dị chủng, vậy có thể đánh dấu nó
không?
Nghĩ đến đây, Tô Viễn không chút chần chừ.
"Hệ thống, đánh dấu cho tôi!"
Đánh dấu thành công, nhận được: chuông quỷ !
Lần đánh dấu này nhận được một vật phẩm linh dị, nhưng sau
khi Tô Viễn biết được công dụng của nó, hắn sợ đến suýt thì
ngất.
Thứ này dĩ nhiên có tác dụng giống nến quỷ trắng, khi chuông
reo, có thể hấp dẫn lệ quỷ gân đó.
Đây là chê hắn chết không đủ nhanh sao? Nhìn qua trông có vẻ
chuông quỷ không quá bắt mắt, vết rỉ sét loang lổ, bê ngoài hơi
giống chuông đồng treo ở bốn góc mái hiên chùa miếu, nếu như
bị ném trên mặt đất, phỏng chừng không có ai thèm nhặt.
Đương nhiên, nếu để nó ở quầy hàng trên phố cổ, cũng có thể có
giá trị không nhỏ.
Trên thực tế Tô Viễn cũng rất ghét bỏ, thứ này nên chôn vào
trong đất, hoặc đi nung chảy thành thép lỏng, sao lại có thể đánh
dấu!
Nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ, Tô Viễn vẫn cẩn thận cất nó lại, thứ
này nếu dùng không tốt chính là tự sát, nếu dùng tốt, có lẽ ở một
thời điểm nào đó có thể phát huy tác dụng không tưởng tượng
được.
Sau đó, chỉ cần đưa tờ giấy da người đến tay Dương Gian,
chuyến đi này coi như công đức viên mãn, ngoại trừ phải chịu
chút thiệt thòi lúc tranh chấp với quỷ gõ cửa nhưng tổng thể mà
nói, thành quả coi như khá tốt.
Đang lúc Tô Viễn chuẩn bị đi tìm bắp đùi Dương Gian, giấy da
người vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên có dị động.
Chỉ thấy phía trên tờ giấy viết rõ ràng ba chữ lớn:
"Ngươi là quỷ”.
Vẻ mặt Tô Viễn khẽ thay đổi. Hắn là quỷ sao?
Là sao vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì trên người hắn có quá nhiêu mảnh ghép linh dị,
cho nên giấy da người mới phán đoán như vậy sao?
Tô Viễn suy nghĩ một chút rồi phát hiện hình như trên người mình
có khá nhiều thứ liên quan đến linh dị, chỉ riêng lực lượng của lệ
quỷ đã có bốn loại, còn có chuông quỷ vừa mới tới tay, chắc do
vậy khiến nó phán đoán sai cũng nên.
Mặc dù lệ quỷ khủng bố, nhưng cũng không phải toàn trí toàn
năng, nếu không cũng sẽ không xuất hiện ngự quỷ giả.
Nghĩ như vậy, Tô Viễn lại phát hiện ba chữ "Ngươi là quỷ" kia
đang nhanh chóng biến mất, một lân nữa xuất hiện mấy chữ:
Hay là người.
Mẹ kiếp! Viết chữ mà còn nghỉ lấy hơi à?
Khóe miệng Tô Viễn giật giật, thật sự là khó có thể lý giải loại tư
duy logic của dị chủng này, hắn đơn giản cuộn tờ giấy lại, nhét
vào trong túi rôi đi tìm Dương Gian.
Chỉ tiếc là, hắn không nhìn thấy giấy da người bị nhét vào trong
túi xuất hiện một câu nói: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Lúc này đoàn người Dương Gian đang ở cửa lớn, anh ta đã thành
công sống sót trước sự tập kích của quỷ anh, hơn nữa còn cứu
được nữ sinh bị tấn công kia, số lượng quỷ nhãn cũng tăng lên
thành năm.
Hình như bọn họ đang có ý định rời quỷ vực, đáng tiếc có vẻ kết
quả không như ý muốn, hẳn là thất bại.
Tô Viễn thấy vậy không khỏi lắc đầu, Dương Gian chung quy vẫn
là thiếu thời gian, ít gặp phải sự kiện linh dị.
Nhưng cũng chính vì vậy mới cho hắn cơ hội soát độ hảo cảm.
Dương Gian, cậu nghĩ cách đi, cậu cứu chúng tôi có được không?
Dường như bọn họ đã thử nhiều cách nhưng hẳn là không có
biện pháp giải quyết, bằng không cũng sẽ không bị nhốt trong
quỷ vực đến giờ này vẫn không thể đi ra ngoài.
Mà lúc này, Dương Gian dẫn theo bọn họ đi ra cũng trở thành hy
vọng duy nhất, tựa như người chết đuối muốn bắt lấy cọng rơm
cứu mạng cuối cùng, tất cả mọi người đều ký thác hy vọng lên
người anh ta, vô hình trung tạo áp lực lớn cho anh ta.
Bình thường lúc này, bên ngoài hẳn là biển người đông đúc, xe cộ
chật chội, nhưng hiện tại lại là trống rỗng, ngoại trừ bọn họ thì
không có người khác.
Toàn bộ nơi bị bóng tối bao phủ, giống như bị cô lập với thế gian.
"Để tôi nghĩ biện pháp."
Dương Gian đi tới một bên ngôi lên một tảng đá, định nghỉ ngơi
trước một chút rồi nói sau, chạy trốn cả quãng đường dài, anh ta
cũng cảm thấy mệt mỏi.
Kỳ thật anh ta cũng có một suy đoán, nơi này đều bị quỷ vực của
lão già khủng bố kia bao phủ, muốn rời khỏi nơi này có lẽ chỉ có
một biện pháp, đó chính là tiếp tục sử dụng năng lực của lệ quỷ.
Nhưng Chu Chính cũng từng nói, cứ một lần dùng năng lực của lệ
quỷ thì lệ quỷ trong cơ thể sẽ hồi phục một phân, bản thân cũng
cách cái chết không xa, nhưng cho dù không dùng năng lực của
lệ quỷ cũng rất khó chịu.
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 20
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...