Từ biểu hiện của thi thể có thể thấy, lệ quỷ kia có được năng lực
mỉm cười giết người nào đó, điều này làm cho hắn không khỏi
nhớ tới quỷ tiếu. Hình như Đồng Thiến có được một khuôn mặt
quỷ, đó là một khuôn mặt quỷ biết cười, phàm là người nghe
được tiếng cười quỷ mặt cười kia đều chết, lúc chết trên mặt
cũng sẽ tươi cười, giống với khuôn mặt kia sao?
Tô Viễn cũng không thể xác định, nhưng có thể loại trừ tuyệt đối
không phải loại mặt quỷ sẽ phát ra tiếng cười, nếu không, phỏng
chừng đã sớm có thể truyền khắp nơi.
Như vậy có thể tạm xác định khuôn mặt cười là phương thức giết
người, như vậy quy luật kích hoạt của nó đơn giản chỉ là mấy loại
như vậy, rất có thể là nhìn thấy nụ cười này, vê phần là nạn nhân
nhìn thấy hay là nạn nhân bị lệ quỷ nhìn thấy, còn phải bàn tiếp.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của hắn mà thôi, về phần
đến tột cùng là như nào, còn phải tiếp xúc mới biết được.
Tô Viễn cũng không có đụng vào thi thể này, để tránh phiền toái,
hắn trực tiếp vòng qua, cỗ thi thể kia có chút cổ quái, khả năng
cao là quỷ nô. Tô Viễn không có hứng thú nhiều với thứ này, cũng
không muốn phụng bồi nó một chút nào.
Trong lúc Tô Viễn tìm kiếm người, bên kia bệnh viện cũng có
người phát hiện ra sự tình rồi báo cảnh sát, xe cảnh sát nhanh
chóng đi đến và phong tỏa hiện trường.
Nhưng mà toàn bộ bệnh viện đều bị sương mù phong tỏa, ảnh
hưởng này thật sự quá lớn, tuy rằng không phải ở trung tâm
thành phố, nhưng cũng là vị trí phồn hoa, may mà lúc này là đêm
khuya, mọi người hầu hết đều đang ngủ say cho nên vẫn còn ở
trong phạm vi có thể khống chế.
Tình huống này lập tức được báo cáo đến người phụ trách Chu
Băng.
Nửa đêm canh ba bị người đánh thức, là ai cũng vậy, cho dù Chu
Băng là ngự quỷ giả cũng thế, tuy rằng ngự quỷ giả bởi vì nguyên
nhân lệ quỷ nên có thể dẫn đến xuất hiện một chút biến hóa trên
cơ thể, thời gian ngủ giảm bớt, nhưng cũng không phải thật sự
không cần ngủ.
Khi Chu Băng đến cổng bệnh viện, ở đó đã đậu vài chiếc xe cảnh
sát, hơn nữa đã dựng dải phân cách, vẽ ra hàng rào cảnh giới.
Toàn bộ khu vực đã bị phong tỏa.
"Mọi chuyện thế nào rồi?" Người phụ trách sự kiện lần này tên là
Lý Quốc Minh, là đội trưởng cảnh sát khu vực này, vẻ mặt anh ta
có chút mệt mỏi, cau mày nhìn bệnh viện đã bị sương mù bao
phủ.
Anh ta phải tiếp xúc với các loại án hình sự giao tiếp quanh năm,
đương nhiên cũng biết có một số việc không cách nào lấy lẽ
thường suy đoán, ví dụ như vụ việc trước mắt cũng đã vượt ra
ngoài phạm vi anh ta có khả năng xử lý.
Thế giới đã thay đổi, thời đại đã thay đổi rồi.
"Không lạc quan lắm, không thể liên lạc được với người bên
trong, vẫn chưa biết đến tột cùng có bao nhiêu người sống sót,
hai đồng nghiệp lúc trước đi vào cũng mất đi liên lạc..."
Chu Băng nghe xong vẻ mặt cũng không có quá nhiều biến hóa,
người bình thường khi đối mặt với sự kiện linh dị đích thật là
thiếu năng lực chống trả, thậm chí vô cùng nhỏ bé, bao gồm rất
nhiêu lúc giao cho người bình thường xử lý các sự kiện linh dị đều
thất bại.
Đây không phải vấn đề có tàn ác hay không, mà là vấn đề chọn
lựa, so với giải quyết sự kiện linh dị, cứu vớt tính mạng của mấy
người chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì tốc độ giết người lệ quỷ còn
nhanh hơn cứu người. Nếu sự tình không được giải quyết mà so
với hiệu suất lệ quỷ, con người căn bản chơi không lại.
Giống như trong nguyên tác, Dương Gian hỗ trợ giải quyết sự
kiện tranh sơn dầu quỷ họa phái sinh ở thành phố Đại Kinh, khi
đó cũng là dùng người bình thường đi thí nghiệm quy luật giết
người của quỷ họa.
Chu Băng lấy ra một chiếc điện thoại đặc biệt từ trong túi ra,
nhấn một cái phím, đầu dây bên kia lập tức kết nối, giống như có
người chờ lệnh hai mươi bốn giờ.
Đó là điện thoại vệ tỉnh tiêu chuẩn của Interpol, nó có chức năng
đặc biệt, ngay cả trong quỷ vực cũng có thể được sử dụng.
"Nơi này là tổng bộ, Chu Băng, xin hỏi có tình huống gì?”
Đâu dây bên kia vang lên thanh âm của một cô gái, sạch sẽ mà
lại thanh thúy.
"Tôi ở bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Tân Hải, đã xảy ra một
sự cố cấp bách, trong bệnh viện nghi ngờ xuất hiện lệ quỷ không
rõ, toàn bộ bệnh viện bị một tâng sương mù bao phủ, không thể
nhìn rõ, bước đầu nghi ngờ là quỷ vực, quy luật giết người không
rõ.
"Đã ghi chép và lưu trữ”, đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ bàn
phím/Có thể đánh giá mức độ nguy hiểm không?”.
"Ước tính trước là cấp B, nhưng cũng rất có thể là cấp A." "Cấp
thảm họa?" Thanh âm đầu dây bên kia tựa hồ đột nhiên gấp gáp
rất nhiêu,/'Nếu như thật sự là quỷ vực, xin mau chóng rút lui, đó
không phải là thứ cô có thể đối phó."
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 106
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...