Lời này nói rất hợp lý, người thức thời là trang tuấn kiệt, có cái gì
có thể quan trọng hơn mạng, cho nên Nhan Chân xem như tán
thành đề nghị của anh ta.
Ánh mắt Nhan Chân khẽ động, sau đó mở cô nói: "Chuyện Hoàng
Thiếu Phong tự mình tìm chết là chuyện của cậu ta, không liên
quan gì đến câu lạc bộ, nhưng cậu Trương, 1,4 tỷ cũng không
phải là một con số nhỏ, cho dù là câu lạc bộ, trong thời gian ngắn
cũng không lấy ra được."
Những ngự quỷ giả khác trong đại sảnh nghe xong, không khỏi
khiếp sợ mở to hai mắt.
Hội trưởng lại chịu thua?
Ngay cả Tô Viễn cũng thấy lạ, hắn mới vừa rồi nhìn thấy cô gái
này thì thâm cùng Hạ Thiên Hùng không biết nói cái gì, còn
tưởng rằng đối phương chuẩn bị ra tay, đều đã chuẩn bị xong
tâm lý, không nghĩ tới cô ta thật sự nguyện ý cho tiên?
Tô Viễn kỳ quái hỏi: "Vậy hiện tại các người có thể bỏ ra bao
nhiêu?”
"Cái này... Xin hãy đợi một lát, tôi gọi điện thoại một chút”
Nói xong Nhan Chân lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện
thoại, hình như là gọi cho tài chính của công ty, nói hai câu rồi
nhanh chóng cúp điện thoại.
"Hiện tại tiên mặt lưu thông trong tài khoản của câu lạc bộ chỉ có
tám trăm triệu."
Tám trăm triệu, cũng không ít.
Tô Viễn nói: "Vậy cứ như vậy đi, tôi thích người sảng khoái, nhìn
cô sảng khoái rất thuận mắt như vậy, giảm giá cho cô, mấy lệ quỷ
này đóng gói bán cho cô với giá tám trăm triệu.
Tuy rằng biết rõ là thỏa hiệp trước, nhưng khi nghe Tô Viễn nói
những lời này, nội tâm Nhan Chân vẫn nhịn không được buồn bực
muốn hộc máu.
Rõ ràng là ngự quỷ giả của câu lạc bộ của mình, lại bị người ta
đóng gói bán cho mình, mà mình còn phải kiên trì mua bọn họ,
cảm giác này thật sự đau trứng.
Vừa nghĩ tới tám trăm triệu kia tương đương với mất trắng, Nhan
Chân không khỏi cảm thấy đau lòng, cũng không có hứng thú ở
lại lâu hơn.
"Sau này tôi sẽ sắp xếp tài chính chuyển khoản qua, thân thể tôi
không khỏe, thứ cho không chiêu đãi, Trương tiên sinh xin tùy ý.
Nói xong cô trực tiếp trở lại phòng ban đầu, hiển nhiên là tâm
tình không tốt.
Hạ Thiên Hùng nhìn vào trong đại sảnh nhếch miệng cười: Hoan
nghênh Trương huynh đệ rảnh rỗi đến thành phố Đại Kinh làm
khách, đến lúc đó nhất định sẽ chiêu đãi cậu thật tốt."
Tô Viễn cười mà không nói, chiêu đãi? Chiêu đãi như nào?
Anh định lấy kéo để tiếp đãi sao?
Nhưng mà tạm thời hắn cũng không có ý nghĩ đối đầu với vòng
bạn bè, một là bởi vì trời cao hoàng đế ở xa, thành phố. Đại Kinh
cách Tân Hải quá xa, không phạm được.
Thứ hai, dù sao sau này Dương Gian sẽ đánh đuổi bọn họ, để cho
bọn họ nhảy nhót một chút, chỉ cân không nhảy nhót lên đầu
mình, cứ kệ bọn họ đi.
"Tôi biết các người có thể cảm thấy rất khó chịu, có lẽ có người
còn có ý nghĩ khác với tôi ˆ Nhìn những ngự quỷ giả trong đại
sảnh, Tô Viễn lạnh lùng nói.
"Nhưng đừng trách tôi, đây là các ngươi gieo gió gặt bão, nếu
ngay từ đầu các ngươi thành thật dựa theo quy tắc tiến hành giao
dịch, mà không phải muốn hãm hại người rồi cướp trắng trơn thì
sự tình cũng sẽ không tiến hóa đến mức như hiện tại."
Những ngự quỷ giả còn im lặng không nói, nhưng sắc mặt cũng,
Tô Viễn cũng không thèm để ý, tự mình nói:
'Đương nhiên, hiện tại tôi nói với các người những thứ này cũng
không phải nói có ý gì khác, chỉ là muốn nói cho các người biết,
vô cùng hoan nghênh các người tới tìm tôi báo thù, thậm chí có
thể nói là câu còn không được. Nếu như các người có thực lực
này thì cũng có thể làm, tôi không ngại các người cũng bán tôi
như thế này, bán đến một phòng thí nghiệm làm nghiên cứu hoặc
là trực tiếp giết cũng được."
"Nếu như các ngươi có thể làm được, tôi cũng chấp nhận kết cục
như này, nhưng mà
Tô Viễn đổi giọng, lời nói trở nên lạnh lẽo.
"Nếu các người không có thực lực này mà hết lân này tới lần khác
muốn dùng chút thủ đoạn, ví dụ như nhằm vào một số người bên
cạnh ta, vậy thì tôi nhớ kỹ các người, bảy người các người... Ồ,
tuy rằng chết một người, nhưng còn phải thêm hai người trong
phòng, có một người tính một người, chỉ cân người bên cạnh tôi
gặp phải chuyện gì tôi sẽ tính hết ở trên đầu các ngươi."
"Người nhà, cha mẹ, con cái, bạn bè thân thiết, thậm chí là người
có huyết thống với tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua người nào cả,
tất cả đều tính trên đầu những người ở đây hôm nay, nhớ kỹ! Đây
không phải là cảnh cáo, tôi chỉ đang trân thuật, mặc dù các người
có thể ra tay với người bên cạnh tôi, mà ta cũng có thể làm được
chuyện nhổ cỏ tận gốc."
Máu lạnh, vô tình, bạo ngược, thậm chí có thể nói là coi thường
sinh mệnh của người khác, giờ này khắc này, ngự quỷ giả nghe
được những lời này chỉ cảm thấy khắp người lạnh lẽo, những lời
này so với nói là người nói ra, càng không bằng nói là lệ quỷ đang
cảnh cáo.
Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu
Chương 128
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương tiếp
Loading...