Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 304


Chương trước Chương tiếp

Huyện Dịch là quê nhà của Lưu Quân, từ khi anh ta còn rất nhỏ, bố mẹ đã mở một quán đồ ăn vặt be bé. Việc kinh doanh không thể giúp gia đình anh ta giàu sang phú quý nhưng vẫn nhờ vào quán ăn này mà nuôi lớn được Lưu Quân.

Một năm sau khi Lưu Quân kết hôn thì bố anh ta qua đời, hai năm sau Lưu Quân có con. Hai vợ chồng bàn bạc và quyết định đón bà Lưu lên thành phố, vừa là để bà giúp họ trông nom con cái, vừa là để họ tiện chăm sóc cho bà.

Sau ngày Lưu Quân gặp tai nạn giao thông, vợ anh ta cầm theo số tiền bồi thường, dẫn mẹ chồng và con trở về huyện Dịch, mở một quán quà vặt nhỏ, đặt tên là Bịn Rịn Khó Quên.

Bịn Rịn Khó Quên là tên quán ăn cũ trước đây bố mẹ họ từng mở, coi như vợ Lưu Quân mở lại quán và giữ nguyên tên cũ, xóm giềng khi xưa cũng tới ủng hộ.

Một bát hoành thánh khói bốc nghi ngút được bưng lên bàn, bà chủ mời chào: "Ngoài kia lạnh lắm, tranh thủ ăn cho nóng, hoành thánh nhà chúng tôi vỏ mỏng, đầy nhân, đảm bảo cô cậu sẽ thích."

Rồi chị ta hỏi họ là người nơi khác tới à, trông khá lạ mặt, và nói với họ: "Làm một vỉ bánh bao không? Bánh bao nhà chúng tôi nổi tiếng khắp xa gần đấy."

Lục Nam Thâm cười, đáp "Được".

Bà chủ chính là vợ của Lưu Quân. Quán quà vặt không lớn, thế nên chị ta và một người phục vụ cùng chạy trước chạy sau. Trong bếp có một bà lão ngoài sáu mươi nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhẹn. Bà ấy đặt lớp vỏ bánh bao lên lòng bàn tay, cầm thìa xúc nhân vừa đủ, từng ngón tay nặn bánh bao vô cùng linh hoạt, trong phút chốc, một chiếc bánh bao đầy đặn, xinh xẻo đã thành hình.

Trong bếp còn một đầu bếp nữa, nhưng rõ ràng chỉ được thuê về phụ việc.

Trong lúc Lục Nam Thâm và Hàng Tư chờ đợi bánh bao, từng đợt khách ra ra vào vào quán, có rất nhiều người tới mua bánh bao, bà lão sắp quá tải tới nơi.

Bánh bao đúng là rất ngon, cắn một miếng sẽ cảm nhận được cả phần nước sốt nồng đậm bên trong, mùi vị không thua kém gì nhiều nhà hàng nổi tiếng. Hàng Tư nói nhỏ với Lục Nam Thâm, "Không ngờ vợ của Lưu Quân lại đảm đang đến vậy. Có thể tại em bị thành kiến, em đã nghĩ sở dĩ chị ta chịu nhận tiền bồi thường trở về quê là vì muốn nằm yên hưởng thụ."

Một khoản tiền bồi thường khổng lồ như vậy chẳng đáng là bao nếu bạn sống ở một thành phố lớn, nhưng mang về một huyện nhỏ thì bạn có thể thoải mái sống tới già, chỉ cần đừng vung tay tiêu xài hoang phí.

Vừa mới bước vào, Lục Nam Thâm đã nhìn quanh quán một vòng, các món chính của quán được dán lên tường, trông rất thèm. Bắt đầu từ mười một giờ sẽ phục vụ bữa trưa, cũng có nghĩa là, từ mười giờ sau khi kết thúc bữa sáng tới khi bắt đầu bữa trưa, nhân viên của quán chỉ được nghỉ ngơi đúng một tiếng.

Có điều, gọi là nghỉ ngơi thật ra vẫn là dọn dẹp, chứ không phải nghỉ ngơi thực sự.

Tuy rằng Lục Nam Thâm và Hàng Tư tới đây vì người vợ và mẹ của Lưu Quân, nhưng không có nghĩa là "đánh rắn động cỏ" trước mặt bao nhiêu con người. Theo lời của Trần Diệp Châu, sau khi nhận được khoản tiền bồi thường, vợ Lưu Quân không còn hợp tác với cảnh sát điều tra vụ án như trước nữa. Với tư cách là người nhà nạn nhân, thái độ như vậy tương đối hiếm gặp, chính là kiểu chỉ mong sao chuyện này sớm trôi qua, không ai nhắc lại nữa.

Trước đây, Trần Diệp Châu từng gặp trắc trở. Chị ta nói với Trần Diệp Châu: Tài xế gây tai nạn cũng đã phải trả giá rồi, hãy để chuyện này trôi qua như vậy đi.

"Thậm chí," Lần này Hàng Tư càng hạ thấp giọng xuống hơn, "Em còn đang nghĩ, việc vợ anh ta lấy được tiền bồi thường rồi trở về quê chỉ là cái cớ, chẳng qua đang tìm một cơ hội thích hợp để đi bước nữa." Ngừng một chút, cô bổ sung thêm, "Thôi được rồi, em thừa nhận, mình đã suy nghĩ quá đen tối."

Không muốn truy cứu nữa, cũng không muốn kể lại vụ tai nạn giao thông của Lưu Quân, cho người ta cảm giác tình cảm giữa hai vợ chồng Lưu Quân rất bình thường, có thể vợ Lưu Quân đã có người khác ở bên ngoài từ lâu, giờ cầm được một khoản tiền lớn, chỉ đợi được cùng người mình yêu quấn quýt bên nhau.

Thế nhưng hôm nay họ đã được gặp người phụ nữ ấy.

Theo tài liệu, vợ Lưu Quân ngoài ba mươi tuổi. Hơn nữa Hàng Tư cũng từng xem ảnh của chị ta, nghe nói nó được chụp một tháng trước ngày Lưu Quân xảy ra tai nạn giao thông. Lúc này đây, nhìn thấy chị ta, Hàng Tư bàng hoàng phát hiện chị ta như già đi cả chục tuổi vậy. Có điều ánh mắt vẫn rất sáng, nói năng hay làm việc đều dứt khoát, gọn ghẽ, cực kỳ ăn ý khi làm chung với mẹ chồng, nói chuyện được với tất cả các thực khách tới dùng bữa, tính tình lạc quan vô cùng.

Vừa nhìn đã cảm nhận được đây là một người phụ nữ có thể sống rất vui vẻ, tuyệt nhiên không thể là người làm ra những chuyện lệch lạc, thiếu chuẩn mực.

Hai người họ gọi thêm một ít đồ ăn sáng, mục đích là muốn đợi tới khi vãn khách. Chị ta lại nghĩ họ muốn ăn nhiều, ra sức nhắc nhở họ ăn vừa phải thôi. "Lượng thức ăn của chỗ chúng tôi không ít, hai người mà không ăn hết thì lãng phí lắm."

Cuối cùng cũng đợi được tới khi trong quán chỉ còn lại đúng bàn của họ, Lục Nam Thâm giơ tay gọi bà chủ tới tính tiền. Vợ Lưu Quân tính tiền rất nhanh, còn làm tròn xuống cho họ, rồi cười ha ha, hỏi họ tới từ đâu? Sáng mai có qua ăn sáng nữa không? Rồi chị ta nói, "Nếu ngày mai có đến thì đừng gọi nhiều như vậy, chị sẽ tặng hai cô cậu món bánh bao."

Hai người họ cảm ơn. Chính vào lúc Hàng Tư đang cân nhắc phải làm sao để đi thẳng vào chủ đề chính thì Lục Nam Thâm thẳng thừng lên tiếng: "Bà chị, chúng tôi tới vì chuyện của Lưu Quân."

Người vợ vốn dĩ đang tươi cười rạng rỡ, nghe xong gương mặt chợt biến sắc. Chị ta hồ nghi quan sát người đàn ông và cô gái trước mặt, "Cô cậu quen với anh nhà tôi sao? Hay, hai người là cảnh sát?"

Lục Nam Thâm là mẫu người thẳng thắn, "Chúng tôi không phải là cảnh sát, trước đây cũng không quen biết Lưu Quân. Nhưng Lưu Quân có quen biết với một người bạn cũ của tôi, thế nên chúng tôi muốn tới tìm hiểu tình hình."

Chị ta khẽ nhíu mày, "Người bạn cũ nào cơ?"

Câu hỏi này tràn ngập sự cảnh giác và nghi ngờ không thể che giấu, tuyệt đối không phải là ngữ khí không hiểu. Lục Nam Thâm giỏi nhất là trò giả ngây giả ngô. Anh nói, "Điền Đại Vũ hoặc là Đoạn Ninh, chị từng nghe về hai cái tên này chưa?"

Không biết có phải vì Lục Nam Thâm hỏi quá thẳng thắn hay không mà nghe xong, đầu mày chị ta hay cau lại.

Tuy ngắn ngủi nhưng Lục Nam Thâm nhìn thấy rất rõ ràng.

Khi vợ Lưu Quân lên tiếng lần nữa, thái độ rõ ràng đã không còn nhiệt tình như trước. Chị ta nói, "Tôi cũng đã nói với cả cảnh sát rồi, tôi chưa từng nghe thấy cái tên ấy."

"Thật sao?" Lục Nam Thâm nhìn chằm chằm chị ta và hỏi, "Khả năng rất cao người này có liên quan tới cái chết của chồng chị, hay là chị cố gắng suy nghĩ thêm đi? Trước khi gặp nạn, chồng chị có từng nhắc đến hai cái tên này không."

Chị ta lắc đầu ngay, không cần suy nghĩ, "Chưa bao giờ nhắc đến, hơn nữa nguyên nhân tử vong của chồng tôi đã rành rành ra đó rồi, còn gì đáng để nghi ngờ nữa?"

Hàng Tư nhẹ nhàng lên tiếng, "Chị à, chúng tôi không phải là người xấu, muốn tìm hiểu câu chuyện là vì thực lòng muốn giúp đỡ Lưu Quân, muốn giúp anh chị."

Nếu là bình thường, ai cũng sẽ khó lòng từ chối một cô gái đã ăn nói nhẹ nhàng, huống hồ còn là một cô gái xinh xắn và không có khả năng công kích như vậy.

Nào ngờ, chị ta rắn mềm đều không chịu, liên tục xua tay, "Tôi không cần phải lừa gạt hai người, hơn nữa chuyện này đã kết thúc rồi, tôi không cần hai vị giúp đỡ."

Hàng Tư còn muốn nói gì đó thì chị ta đã khoát tay với họ: "Nếu hai vị đã ăn uống xong xuôi, tôi sẽ bảo nhân viên qua dọn bàn, lát nữa còn có khách."

Trong lúc đó, đích thực đã có thực khách vào quán.

Chị ta vội vàng tiến lên chào đón, vẫn cười nói đon đả như lúc trước.

Hàng Tư thở dài, nói nhỏ với Lục Nam Thâm, "Em cứ cảm giác chị ta có vấn đề."

Lục Nam Thâm gật đầu, "Chị ta đang nói dối."

Hàng Tư sửng sốt, "Anh chắc chắn vậy sao?"

Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng, "Chị ta có phản ứng với hai cái tên Điền Đại Vũ và Đoạn Ninh, hơn nữa, là phản ứng rất sợ hãi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...