Chẳng bao lâu sau, nhóm Lục Nam Thâm đã biết mọi chuyện là như thế nào.
Bởi vì khoảnh khắc xác quấn vải được mở ra, thím Điền đang khóc, nhưng tiếng khóc ấy không có gì khác thường, chỉ rất đau lòng, thương tâm. Thế mà chẳng bao lâu sau, giọng bà ta đã thay đổi. Nó trở nên kinh hoàng, tiếng nấc nghẹn hóa thành tiếng gào thét điên cuồng.
"Con! Con trai của mẹ!"
Âm thanh này cực kỳ chói tai.
Đúng vào khoảnh khắc này, Lục Nam Thâm bỗng cảm thấy như có ong chích vào tai, nhói lên rất đau, rồi tất cả âm thanh ù đi.
Còn bả vai Hàng Tư thì run lên, "Không hay rồi, có rung chấn."
Ban nãy còn chưa thử được gì, nhưng hiện tại mọi thứ đã rõ ràng hơn nhiều.
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Trần Diệp Châu trở nên rất khó cói. Trong tình trạng bị từ trường ảnh hưởng mà vẫn nhận ra được rung chấn, chứng tỏ tình hình đã nghiêm trọng rồi.
Trần Diệp Châu nhìn về phía họ, ra quyết định, "Chúng ta mau ra ngoài thôi."
Địa thế của sơn động quá thấp, một khi tuyết lở, họ sẽ bị chôn vùi trong này, muốn thoát ra an toàn là tuyệt đối không thể.
Tuy rằng trong sơn động này còn vô vàn bí mật, và có thể Lục Nam Thâm cũng muốn để chân tướng hiện lên trên mặt nước, nhưng mạng người quan trọng, sao anh lại muốn kéo mọi người cùng nhau mất mạng chứ?
Đang định gật đầu kéo mọi người ra ngoài thì anh thấy tộc trưởng kinh hoàng thất sắc, chỉ tay vào thi thể trước mắt, sợ đến nỗi liên tục lùi lại phía sau, "Cậu... Cậu ấy..."
Đồng lão dừng tụng niệm, quát một tiếng, "Sao lại hét toáng lên như vậy? Chỉ cần đổ máu tế lễ lên người Đại Vũ là nghi thức hoàn thành rồi, sao còn chưa làm?"
Nói xong lời này, ông ta mới nhìn rõ thi thể ở trong chiếc kén quấn kín dưới ánh nến chập chờn rồi thảng thốt, lồm cồm bò dậy từ dưới đất.
Lục Nam Thâm và mọi người cũng đã nhìn rõ hình dạng của cái xác, mức độ thảng thốt không thua kém gì tộc trưởng và đồng lão.
Gương mặt ở trên cái xác ấy.
Có một thứ gì đó giống như dầu mỡ đang từ từ tan chảy trên gương mặt đó. Nhưng theo Lục Nam Thâm và mọi người thì có lẽ đó không phải dầu mỡ, nếu không nó đã không chảy một cách rõ nét như vậy. Nó giống như một lớp màng có thể tan đi trong điều kiện nhất định hoặc ở một nhiệt độ đặc biệt. Lớp màng từ từ biến mất trên khuôn mặt, để lộ ra khuôn mặt thật của cái xác.
Khi nhìn thấy rõ ràng gương mặt ấy, một vài suy nghĩ khó hiểu của Hàng Tư và mọi người đã được giải đáp nhanh chóng.
Đồng lão sợ hãi nói, "Sao có thể như vậy?"
Phản ứng của thím Điền thì hoàn toàn khác với ban nãy, bà ta không còn hoảng sợ, cũng không la hét ầm ĩ nữa. Bà ta nhìn đồng lão và tộc trưởng, cười giả tạo, sự điên cuồng kia đã thấm vào đôi mắt, giờ đây nó toát lên một vẻ bình tĩnh đầy chết chóc.
Nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của thím Điền, tộc trưởng chỉ tay vào cái xác dưới đất, rồi lại chỉ sang thím Điền, "Bà... Bà đã biết sẽ như thế này ư? Đây không phải Đại Vũ! Đây là ai?"
Sau một lúc thảng thốt, đồng lão khẽ nheo mắt nhìn cái xác, như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Thím Điền chợt bật cười, nụ cười nghe rất khó chịu như vừa cười vừa bị ai bóp cổ. Bà ta nói, "Sao hả? Các người quên đây là ai rồi à? Thật là thú vị, những kẻ làm chuyện thất đức lại có thể quên đi một cách thản nhiên như vậy."
Đồng lão và tộc trưởng sững sờ.
Tộc trưởng lạnh lùng quát: "Bà nói lời điên khùng gì vậy?"
Bên này, Hàng Tư cảm nhận thấy rung chấn mỗi lúc một rõ nét hơn. Cô lắc đầu với Lục Nam Thâm, ra hiệu cho anh không thể chần chừ thêm được nữa.
Lục Nam Thâm nhìn trân trân cái xác trong sơn động, nghiến răng, "Mau rút, tôi sẽ phụ trách theo dõi thím Điền và bọn họ."
"Lục Nam Thâm." Hàng Tư lập tức giữ lấy cổ tay anh.
"Anh sẽ không có chuyện gì đâu, mau đi đi!" Lục Nam Thâm không cho phép Hàng Tư nói nhiều, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Nhưng đúng vào lúc này, mọi thứ trong sơn động đều trở nên mơ hồ.
Giống như có một lớp màng dầu mỡ đột ngột bao trùm tất cả, mọi thứ xung quanh trở nên dính dớp và chậm chạp. Thậm chí còn không cảm thấy lạnh lẽo nữa vì như rơi vào một không gian chân không.
Rồi có một âm thanh quái đản vang lên, không biết có phải vì bị ảnh hưởng bởi không gian này không mà giọng nói ấy nghe cũng giống như được bao trọn trong một lớp màng mỡ.
"Cứ thế bỏ đi như vậy sao? Lục Nam Thâm, mày vẫn đang tìm tao bao lâu nay còn gì? Bỏ đi như vậy, mày cam tâm ư?"
Đã không còn nhìn thấy cửa ra sơn động nữa.
Hoặc có thể nói, nơi này giống sơn động, nhưng cũng giống một không gian độc lập.
Lục Nam Thâm dừng bước, sống lưng căng ra. Hàng Tư vẫn đang siết tay anh, bình tĩnh lên tiếng, "Đừng nghe, Nam Thâm. Chúng ta đã rơi vào ảo giác rồi, tất cả đều không phải sự thật đâu."
Lục Nam Thâm bặm môi, ánh mắt như chứa một lưỡi kiếm sắc, một cảm giác căm ghét, thù hận thoáng qua. Anh trở tay, nắm lấy tay Hàng Tư, gật đầu, "Đi!"
Năm người mặc kệ hết thảy, thế giới sau lưng trở nên kỳ dị, méo mó và không còn chân thực.
Phía trước họ cũng không thấy đường, đã mất đi phương hướng với cả con đường nhỏ duy nhất dẫn vào sơn động.
Nhưng những gì đang nhìn thấy không phải thật, nhất là dưới tác động của từ trường.
Hoặc có thể, không đơn thuần là tác động của từ trường.
Họ nghĩ, cho dù là ảo giác, thì con đường tới đây vẫn thật sự tồn tại, không thể nào cả con đường biến mất. Chỉ cần họ men theo hướng lúc tới thì ắt sẽ tìm ra cửa sơn động.
Nhưng suy nghĩ này đã thất bại sau mười mấy phút.
Cả đoàn không tìm ra cửa động, cho dù đã rất chắc chắn hướng mà họ chạy ra không hề sai.
Họ cứ liên tục đi vòng vòng.
Dù có chạy bao xa, sau cùng họ vẫn trở về khoảnh đất trống trong sơn động.
Tộc trưởng và đồng lão tán loạn tìm đường như những con ruồi mất đầu.
Duy chỉ có thím Điền vẫn ngồi đó, mỉm cười quan sát mọi thứ trước mắt.
Còn cái xác vừa rồi đâu còn là cái xác nữa, dĩ nhiên cũng không phải là Điền Đại Vũ.
Hắn đứng dậy, tuy mặt mũi đầy đất cát nhưng chắc chắn là một người còn sống sờ sờ. Còn gương mặt đó thì được phản chiếu sắc nét giữa không gian u tối và méo mó.
Là Đoạn Ý.
Chẳng trách không hề bắt gặp hắn. Hóa ra hắn đã đột nhập vào thôn Mai Đường từ lâu, giấu mình bằng cách này.
Đã không thoát ra được thì khỏi thoát ra nữa.
Nhưng Trần Diệp Châu định lao về phía bãi đất trống thì lại không tiến lên được, chỉ có thể giương mắt nhìn Đoạn Ý ở ngay trước mặt mà không thể làm được gì.
Tộc trưởng và đồng lão cũng không tìm được đường ra, cả hai đều rất sốt ruột. Tộc trưởng lạnh lùng quát thím Điền: "Bà định làm gì đây? Đẫn một kẻ ngoại đạo vào để hủy hoại thôn chúng ta phải không?"
Đồng lão trước nay là một người bình tĩnh, thế mà giờ cũng khó bình tĩnh nổi, cùng tộc trưởng chỉ trích thím Điền, "Bà phá hoại lễ tế rồi sẽ gặp báo ứng đấy! Sẽ bị trời phạt, bà không sợ à?"
"Gặp báo ứng ư?" Thím Điền cười rất tuyệt vọng, nhìn trân trân hai người họ, ánh mắt như giấu dao. "Thế hai người thì sao? Hai người cấu kết lại hãm hại con trai tôi, tổn thương người vô tội, hai tên ác nhân như các người còn chẳng sợ gặp báo ứng, vì sao tôi phải sợ?"
Tộc trưởng nghiêm mặt lại, "Bà nói linh tinh gì vậy?"
Thím Điền gào lên điên cuồng, "Rốt cuộc Đại Vũ nhà tôi mất mạng như thế nào, hai người biết quá rõ! Hai tên giết người này, tôi phải giết các người để trả thù cho Đại Vũ!"
Dứt lời, bà ta định lao về phía trước.
Nhưng Đoạn Ý đứng bên cạnh liền giữ lại.
Đoạn Ý nói: "Thím Điền, thím cứ bình tĩnh. Không một ai ở đây ngày hôm nay được chạy. Họ gây toàn chuyện ác, ông trời không trừng phạt bọn chúng thì chúng ta từ từ xử lý."
Sự xuất hiện của Đoạn Ý không phải ảo giác. Hắn thật sự đứng đó, tất cả mọi người đều nghĩ thím Điền bị ảo giác khống chế, nhưng phản ứng sau đó của bà ta đã lật đổ suy đoán này.
Bà ta bất ngờ nghe lời Đoạn Ý, vẻ phẫn nộ từ từ dịu xuống.
Bà ta nhếch môi, chậm rãi nở một nụ cười khẩy, rồi nhìn quanh một lượt, "Không sai, đừng ai nghĩ tới chuyện sống sót ra khỏi đây hôm nay."