Trần Diệp Châu đã tới.
Bụi bặm, phong trần, bộ thường phục xám xịt vì bụi, mái tóc như tổ ong bắp cày vậy, râu ria lởm chởm. Một anh chàng vốn dĩ cũng không đến nỗi nào, bây giờ thoạt nhìn trông như một cái xác thiêu vừa bò từ trong lò ra vậy. Khi nhìn tiếp đến ô tô, đầu xe đã bị móp lại một mảng, cửa xe tróc đi một mảng sơn lớn, thảm không sao tả xiết.
Vừa nhìn thấy họ, đầu tiên Trần Diệp Châu buông một tiếng thở phào, rồi chỉ nói đúng một câu, "Chuyến hành trình này một lời khó tả."
Không than van nhiều lời, chỉ một câu như vậy đã đủ khái quát sự khắc nghiệt của toàn bộ hành trình. Đám Hàng Tư cũng đi bộ tới tận đường, dư vị của nó họ đã hiểu quá rõ, thế nên càng thấu rõ sức nặng của bốn từ "một lời khó tả" trong câu nói của Trần Diệp Châu. Có thể đi vào đây và tìm thấy họ, đây chính là bản lĩnh của Trần Diệp Châu.
Sau khi biết tin Lục Nam Thâm đã một mình đi thẳng tới thôn Mai Đường, Trần Diệp Châu rất sốt sắng. Anh ta cũng không nói Lục Nam Thâm hành xử vô lý, chỉ cảm thấy tuy năng lực của anh rất mạnh, nhưng dù sao đây cũng là sào huyệt của hung thủ, lỡ như có nguy hiểm thì không khác nào một mình giữa vòng vây địch. Anh ta cũng không nghỉ ngơi mà giúp ba người họ nhanh chóng thu dọn lều bạt, bàn ghế cùng các đồ đạc khác, rồi nói với họ một chuyện.
Có liên quan đến Đoạn Ninh.
Sau khi Lục Nam Thâm xác định được chiếc xe, Trần Diệp Châu đã khẩn trương điều phối các camera giám sát và tìm kiếm mọi khả năng để tra ra nó. Đúng là một chiếc xe báo hỏng, nhưng để điều tra cũng không hề dễ dàng. Có điều Trần Diệp Châu đã khẳng định sẽ sống chết với vụ án này và anh ta đã thực sự tra ra được.
"Cảnh sát Trần, ý anh là người tên Đoạn Ninh vốn không tồn tại?" Hàng Tư hoảng hốt.
Trần Diệp Châu giúp họ gấp bàn ghế lại, sắc mặt nặng nề, gật đầu, "Nói một cách chính xác thì người tên Đoạn Ninh đã chết khi còn chưa đầy mười tám tuổi."
Anh ta cho họ xem những bức ảnh của Đoạn Ninh.
Chỉ lèo tèo vài bức, không nhiều.
"Đây là toàn bộ ảnh chụp và các hình ảnh ghi lại được có thể tìm thấy, thực tế là người này cũng hoạt động xã hội rất ít." Trần Diệp Châu nói.
Niên Bách Tiêu đặt ra nghi vấn, "Đừng nói là mười mấy tuổi, cho dù chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi thì cũng phải có hoạt động xã hội chứ. Trừ phi người này cũng giống như Điền Đại Vũ, sống ở một nơi như thôn Mai Đường."
Nhưng cho dù là Điền Đại Vũ, vẫn có dấu vết để lần tìm tình hình của hắn ta.
Trần Diệp Châu không lập tức trả lời câu hỏi của Niên Bách, nhưng sắc mặt thì càng lúc càng nặng nề.
Hàng Tư nhạy cảm, "Cảnh sát Trần, có ẩn tình gì sao?"
Trần Diệp Châu nhìn về phía Hàng Tư, ánh mắt này rất phức tạp, khiến sống lưng Hàng Tư lạnh ngắt, một dự cảm chẳng lành lặng lẽ sinh sôi. Quả nhiên, Trần Diệp Châu nhắc lại chuyện quá khứ, "Vụ bắt cóc năm xưa, cô cũng là một trong số các nạn nhân, cô còn nhớ chứ."
Tay Hàng Tư chợt khựng lại, sự bất an nơi đáy lòng bắt đầu lan tỏa với tốc độ cao. Sao lại không nhớ được? Đó là chuyện cả đời này cô cũng không thể quên. Phương Sênh nghe xong cũng đầy căng thẳng, tiến tới nhìn Trần Diệp Châu đầy cảnh giác, đợi anh ta nói tiếp.
Trần Diệp Châu không vòng vo tam quốc mà hỏi cô: "Cô có ấn tượng với cái tên Đoạn Quốc Lượng không?"
Hàng Tư vô thức chau mày, lắc đầu, "Là ai?"
"Một tên tay sai nhỏ thực hiện vụ bắt cóc năm xưa, dưới hắn có vài tên đàn em nữa, giúp hắn thực hiện các nhiệm vụ của đại ca bên trên." Trần Diệp Châu nói.
Hàng Tư hoang mang bất an, hơi thở trở nên gấp gáp, "Vậy là, có liên quan đến Nam Thâm?"
Trần Diệp Châu nghiêm mặt lại, "Đoạn Quốc Lượng bất ngờ tử mạng trong khoảng thời gian bắt cóc đám trẻ con đó, về sau kết thúc hoạt động bao vây và đàn áp, con trai của hắn ta, cũng tức là Đoạn Ninh đã nhảy lầu tự tử. Cái chết của Đoạn Quốc Lượng và Đoạn Ninh rốt cuộc có liên quan tới Lục Nam Thâm hay không thì chưa rõ, hiện tại tôi vẫn đang điều tra. Nhưng nếu phân tích theo logic thông thường, Đoạn Ninh ở hiện tại liên tục cắn Lục Nam Thâm không buông thì chắc chắn có liên quan tới cái chết của Đoạn Quốc Lượng, chí ít có liên quan đến vụ bắt cóc năm xưa."
Niên Bách Tiêu nhíu chặt mày lại, "Nhưng anh vừa nói Đoạn Ninh đã nhảy lầu tự vẫn, lẽ nào hung thủ hiện tại không phải là Đoạn Ninh mà là người có liên quan đến Đoạn Ninh?"
"Không, chính là Đoạn Ninh." Trần Diệp Châu khẳng định rất chắc chắn, "Chúng tôi đã xác nhận hình ảnh hiện tại của Điền Đại Vũ, sau khi đối chiếu và phân tích kỹ thuật với ảnh hồi nhỏ của Đoạn Ninh thì họ là cùng một người. Nhưng chuyện Đoạn Ninh tự tử năm xưa có rất nhiều người chứng kiến, còn có cả báo cáo khám nghiệm tử thi."
Câu nói này bật ra quả thực khiến người ta mà thấy sởn gai ốc.
Phương Sênh căng thẳng tới độ giọng cũng trở nên mảnh và thanh hơn, "Chắc không phải mượn xác hoàn hồn đâu nhỉ..." Rồi nhớ lại tình hình của Điền Đại Vũ, cô ấy càng thấy lạnh sống lưng. Tuy cô ấy không hứng thú với những trò mê tín phong kiến, nhưng có nhiều chuyện phải làm sao mới giải thích được đây.
Hàng Tư im lặng hồi lâu, rồi bất thình lình nói ra một điều mấu chốt, "Âm thanh."
Ban đầu Trần Diệp Châu sững người, sau đó lập tức hiểu ra, vỗ đầu một cái, "Đúng rồi!"
Niên Bách Tiêu và Phương Sênh cũng đều là những người nhanh nhạy, họ đều tỉnh ra. Còn gì nữa? Chính là âm thanh. Có thể Đoạn Ninh không có thính lực nhạy bén như Lục Nam Thâm, nhưng hắn biết dùng âm thanh gây án, điểm này là không cần nghi ngờ. Thế nên cái chết của Đoạn Ninh năm xưa nhất định có bí ẩn. Hắn đã lợi dụng âm thanh để giở trò, che mắt tất cả mọi người.
Niên Bách Tiêu tư duy thận trọng, "Nhưng cho dù hình ảnh mọi người nhìn thấy có thể làm gì thì báo cáo khám tử thi thì sao? Nó thật sự tồn tại đấy chứ?"
"Nó cũng chỉ do người ta viết ra mà thôi, mọi phán đoán đều tới từ vị pháp y khám nghiệm tử thi." Hàng Tư nói trúng tim đen.
Niên Bách Tiêu hoàn toàn tỉnh ngộ.
Phương Sênh cảm thấy rợn người, "Đoạn Ninh suy nghĩ sâu xa quá."
Trần Diệp Châu gật đầu, đây cũng là nguyên nhân anh ta phải vượt đường sá xa xôi tới đây tập hợp với họ. "Lần liên lạc cuối cùng giữa tôi và Lục Nam Thâm là vào lúc trời gần sáng. Tôi đồng bộ tình hình của mình với cậu ấy, nhưng còn chưa kịp nói về ảnh và tình hình của Đoạn Ninh."
Hàng Tư sợ hãi, "Chẳng phải đã liên lạc được rồi sao?"
Trần Diệp Châu rút di động ra, mở lịch sử trò chuyện cho họ xem, mấy tin nhắn sau đó đều hiển thị chưa gửi đi được. Anh ta nói, "Tín hiệu đã bị phá."
Manh mối quan trọng sau cùng chưa kịp thông tin đến.
Hàng Tư mím môi, ánh mắt lộ vẻ lo lắng rõ ràng. Nhưng cô không nói quá nhiều, rõ ràng cô cũng không muốn lãng phí thời gian vào những cuộc trò chuyện vô ích, cần phải hành động nhanh hơn. Thấy cô như vậy, Phương Sênh hiểu ngay, cũng thu dọn khẩn trương hơn, "Vậy chúng ta tranh thủ thời gian vào thôn thôi."
Niên Bách Tiêu tay dài chân dài, làm việc cũng gọn gàng, lại có thêm Trần Diệp Châu, nên chẳng mấy chốc đồ đạc trong hai chiếc lều đã được cất xong xuôi. Trần Diệp Châu thở dài, "Ý của Lục Nam Thâm là sai vệ sĩ đưa mấy người về. Họ cũng chỉ vừa mới nhận được tin, nhưng chắc cũng sắp tới rồi. Có điều..." Anh ta nhìn ba con người tất bật, bổ sung thêm một câu, "Chắc chắn mấy người sẽ không chịu nghe lời đâu."
Anh ta nói xong cũng chẳng ai đáp lại. Tất cả đều bận chọn lọc những đồ cần mang bỏ vào ba lô. Thấy vậy, Trần Diệp Châu cũng chẳng khuyên nữa, coi như mình vừa nói chuyện với không khí. Anh ta giúp họ nhét tất cả lều và những đồ dùng dã ngoại vào trong cốp xe. Đoạn đường tiếp theo sẽ không thể đi bằng ô tô nữa, chỉ có thể đi bộ mà thôi.
Khi Trần Diệp Châu tới, trước đó ba người nhóm Hàng Tư đã quá dựa dẫm vào Lục Nam Thâm, đến mức khi không còn anh, họ cũng gãi đầu không biết nên tìm thôn Mai Đường bằng cách nào, vừa hay Trần Diệp Châu chính là "hệ thống định vị" cho họ. Thế là, Niên Bách Tiêu chèn một mảnh giấy ghi chú viết cho đám vệ sĩ rồi cả đoàn lập tức lên đường.