Ban đầu, Niên Bách Tiêu vẫn chưa hiểu ra. Báo bình an ư? Báo kiểu gì? Nhưng rồi anh ấy lập tức hiểu ra trong khoảnh khắc.
Nhìn thì không thấy, nhưng âm thanh có thể lan tỏa.
Niên Bách Tiêu lo đứng lo ngồi, hơi dịch chiếc ghế gấp về phía Lục Nam Thâm, sau khi ngồi phịch xuống, anh ấy hỏi: "Phía họ có phản hồi gì không?"
Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng. Niên Bách Tiêu lại hỏi: "Lỡ có ai đó mạo danh họ thì sao, cậu phân biệt được ra không? Chuyện này rõ ràng là một cái bẫy mà hung thủ giăng ra cho chúng ta." Vừa rồi chẳng phải cũng nói đấy thôi, chỉ nghe thấy được loáng thoáng, thế lỡ như tình huống ấy xảy ra thì sao?
Lục Nam Thâm làm cá ướp mắm trên túi ngủ cũng chán rồi, chủ yếu là do phải nằm quá nhiều nên lưng bị đau. Anh gắng sức ngồi dậy, thấy thế Niên Bách Tiêu cũng chủ động đỡ anh dậy, "Chậm thôi, từ từ."
Ai là người đánh, lại còn chậm thôi, từ từ. Lục Nam Thâm thật sự muốn mắng anh ấy một câu là ra tay không biết nặng nhẹ, nhưng ngước lên nhìn thấy gương mặt thảm không tả xiết của Niên Bách Tiêu, anh cũng đành phải nuốt những khó chịu trong lòng xuống.
Bỏ đi, ai cũng tổn thương cả.
Lục Nam Thâm xoa xoa gáy, đến giờ đầu óc vẫn còn ong ong. Anh nói, "Hung thủ không thể cử người xâm nhập vào khu vực xung quanh chúng ta, thế nên mục tiêu lần này của hắn chỉ là tôi."
"Hung thủ muốn giết cậu ư? Nhưng kẻ xuất hiện là Vệ Trường." Nghe đến đây, Niên Bách Tiêu bỗng trở nên nghiêm túc, anh ấy ngồi đó, sống lưng thẳng tắp. "Thế tức là cậu cho rằng hung thủ muốn lợi dụng Vệ Trường để trừ khử cậu?"
"Hoặc cũng có thể là Vệ Trường chủ động lợi dụng cơ hội lần này để biến khách thành chủ." Lục Nam Thâm ngồi đó, hai chân chĩa sang hai phía, một cánh tay gác lên chân, trên ngón tay gầy có những vết xước xát, sưng đỏ. Tay kia của anh vẫn đang xoa đầu, tuy choáng váng, nhưng không ảnh hưởng tới việc bình tĩnh suy nghĩ. "Thật sự chưa thể nói chắc là ai lợi dụng ai. Có một vài việc Vệ Trường không thể làm nổi, không có nghĩa là hung thủ cũng vậy. Nói như vậy thì Vệ Trường cũng nắm rất rõ tình hình của hung thủ."
Niên Bách Tiêu giật mình, buột miệng: "Vệ Trường vẫn luôn ẩn trong góc tối, làm sao hắn biết được tình hình của hung thủ?" Nói tới đây, anh ấy chợt ngừng lại giây lát, vì nghĩ ra một khả năng nào đó nên bỗng im bặt.
Nhưng sự dừng lại đột ngột ấy khiến Lục Nam Thâm phải ngước lên nhìn anh ấy. Lục Nam Thâm quá nhanh nhạy, lập tức hiểu ra sự lo lắng đằng sau sự im lặng đột ngột của Niên Bách Tiêu. "Cậu nghi ngờ Vệ Trường là hung thủ? Hay nói cách khác, cậu đang nghi ngờ tôi?"
"Sao tôi lại nghi ngờ cậu được?" Niên Bách Tiêu cuống cuồng giải thích.
Nhưng giải thích bằng câu này cũng là lộ hết những suy nghĩ trong lòng anh ấy. "Được rồi, tôi thừa nhận, tôi nghi ngờ Vệ Trường."
Lục Nam Thâm mím môi suy nghĩ giây lát: "Cậu đã từng xem qua những đặc điểm lớn và tướng mạo của Đoạn Ninh mà."
"Lỡ cải trang thì sao? Hoặc có khi là nhân cách phụ của Vệ Trường?" Niên Bách Tiêu nghĩ tới điểm mấu chốt, nghiêm mặt lại. "Vệ Trường không chỉ là một người, bản thân hắn cũng nói rồi, mấy người là một nhóm, bọn họ là một nhóm."
Lục Nam Thâm chỉ nhìn anh ấy, không lên tiếng.
Niên Bách Tiêu thấy anh cũng không có phản ứng gì, nhất thời không biết anh nghĩ sao, bèn trừng to mắt với anh, nhấn mạnh một lần nữa, "Cậu đừng coi thường chuyện này. Vệ Trường đích thực có nhân cách phụ, tôi đã nhìn thấy rồi! Chỉ là không biết hắn rốt cuộc có mấy nhân cách phụ, có tay đánh đấm rất giỏi, cậu nhìn tôi đi..." Anh ấy chỉ tay lên mặt mình, "Tôi phản ứng nhanh, gọi được cậu ra thôi, bằng không, hậu quả khôn lường."
Anh ấy gằn giọng nhấn vào mấy chữ cuối cùng.
Lục Nam Thâm vẫn cứ nhìn anh ấy chằm chằm, trân trân, bặm môi như đang cố nhịn một điều gì đó vậy. Niên Bách Tiêu khẽ nheo mắt quan sát nét mặt của anh, hỏi đầy cảnh giác, "Cậu muốn gì?"
Vừa dứt lời, anh ấy nhìn thấy Lục Nam Thâm cười phá lên, rõ ràng là kiểu cười không nhịn nổi. Niên Bách Tiêu nhíu mày nhìn anh, sắc mặt lại càng khó coi hơn, anh ấy biết Lục Nam Thâm đang cười cái gì. Anh ấy chỉ đợi, không nói một câu nào, để mặc cho Lục Nam Thâm cười đến mức sắp chảy nước mắt.
Lục Nam Thâm không nhìn vào mặt anh ấy, cố gắng nhịn cười bằng hết sức lực của mình, "Không phải tôi muốn cười cậu đâu, thật đấy, tại tôi... không nhịn nổi."
"Lục Nam Thâm." Niên Bách Tiêu nghiến răng nghiến lợi, mắt như sắp bốc hỏa, "Cậu có cái thái độ gì vậy? Chuyện này rất nghiêm trọng, có biết không? Còn nữa, không có tôi cậu đã đi đầu thai từ lâu rồi!"
"Được được được, tôi nghiêm túc." Lục Nam Thâm không giận dữ, vội vàng vỗ về anh ấy, khó khăn lắm mới dứt được cơn cười, cách tốt nhất chính là cố gắng không nhìn mặt anh ấy.
Niên Bách Tiêu cực kỳ khinh thường thái độ này, cháy nhà đến nơi rồi cười được. Ngữ khí và sắc mặt của anh ấy cực kỳ không thân thiện, "Cậu nhìn cho rõ đây, gương mặt điển trai của ông đây vì ai mà bị hủy hoại?"
"Không đến mức, chưa đến mức bị hủy hoại." Lục Nam Thâm vội vàng nói, rồi vô thức đánh mắt nhìn anh ấy, suýt chút nữa lại phì cười nhưng may thay là nhịn xuống được.
Không thể cười thêm được nữa, cảm xúc của tên này đã đạt tới giới hạn rồi, chưa biết chừng một giây nữa thôi sẽ có một cú đấm bay đến.
"Chúng ta nói về chuyện hung thủ." Cuối cùng, Lục Nam Thâm cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, có thể nhìn vào mặt Niên Bách Tiêu một cách bình thường. "Đầu tiên, hung thủ chắc chắn không phải là tôi. Dàn nhạc này do tôi một tay gây dựng, tôi sẽ không tự đào mồ cho nó."
"Kiều Uyên và những người kia, làm việc gì cũng bất chấp thủ đoạn nhưng ít nhất còn có giới hạn, về điểm này tôi dám bảo đảm. Đương nhiên," Lục Nam Thâm ngừng một chút, nét mặt dần trở nên lạnh lẽo, "Những hành vi Kiều Uyên đối xử với Hàng Hàng là không thể tha thứ."
Niên Bách Tiêu lắng nghe từ đầu tới cuối, nhưng cũng không bỏ lỡ nét mặt của Lục Nam Thâm khi nhắc tới Kiều Uyên. Khoảnh khắc đó, từ trong đôi mắt anh ánh lên một cảm giác không hề thân thiện chút nào.
"Còn về Vệ Trường, nói hắn có thể độc lập ra ngoài giết người ư? Hay hắn lợi dụng nhân cách phụ để giết người, những khả năng này là bằng không." Ánh mắt Lục Nam Thâm trở nên xa xăm, "Đừng quên, hắn muốn thay thế tôi, nếu dùng cơ thể này để giết người, chẳng lẽ hắn định trốn chạy cả đời này sao?"
"Nhưng mà..."
"Có thể cậu cho rằng cho dù giết người, hắn cũng có cách trốn thoát. Nhưng tôi lại nghĩ Vệ Trường là một người suy nghĩ rất chu toàn, làm việc cũng rất lão luyện, trưởng thành, một người như vậy sẽ không cho phép bản thân đi sai nửa bước, thế nên hắn hay nhân cách phụ của hắn chắc chắn sẽ không phải là hung thủ." Lục Nam Thâm nhẹ nhàng ngắt lời Niên Bách Tiêu, phân tích một cách cực kỳ lý trí. "Giống như ban nãy tôi đã nói, Vệ Trường sẽ lợi dụng hung thủ, đây mới là điểm cao minh của hắn."
Niên Bách Tiêu nghe một lúc lâu, nuốt một ngụm nước bọt, "Đại ca, vấn đề bây giờ là đám bên đó đang muốn bao vây đám của cậu, hình thành hai chiến tuyến rồi. Rất rõ ràng, nhân cách phụ của anh ta đã bị anh ta thu nạp hết, còn cậu thì đâu có. Kiều Uyên, Trần Lẫm, cộng thêm ông già sống dở chết dở Thẩm Phục kia, chẳng ai là dạng vừa cả!"
So với Vệ Trường, khả năng thu phục con người của Lục Nam Thâm thật đáng quan ngại.
Lục Nam Thâm im lặng một lúc lâu, "Đi bước nào hay bước ấy vậy."
Niên Bách Tiêu không ngờ anh lại nói ra được câu ấy, tức đến mức suýt thì nội thương thổ huyết. Đã biết mọi kế hoạch của Vệ Trường mà không lên kế hoạch?
"Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, chỉ số vũ lực phía Vệ Trường không thấp đâu. Hôm nay tôi chỉ may mắn thôi, nếu đối chọi cứng rắn, tôi cũng ngắc ngoải. Tôi cho rằng cả Kiều Uyên cũng chưa chắc đã ăn."
Một tên hung thủ là quá sức chịu đựng rồi, giờ lại có thêm một Vệ Trường, đúng là muốn lấy mạng mà.