Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 320


Chương trước Chương tiếp

Hàng Tư xuống xe trước so với ga cần đến, theo cùng là Kiều Uyên.

Trong phòng giường nằm đã xảy ra một vụ án mạng, khiến lịch trình của chuyến tàu cao tốc nhất thời bị trì hoãn. Đầu tiên, lái tàu phong tỏa hiện trường lại. Sau khi tàu cao tốc đi tới ga gần nhất, cảnh sát địa phương cũng đã lập tức có mặt. Trong lúc họ khám nghiệm hiện trường, Kiều Uyên và Hàng Tư cũng được yêu cầu cho lời khai với tư cách là người ngủ chung phòng với hai người họ.

Khi đến đồn cảnh sát, Hàng Tư bỗng cảm nhận được một nỗi sợ hãi vô cớ.

Không phải vì vụ án. Cả hai người ấy đều không chết bởi tay cô nên cô cũng chẳng sợ việc hợp tác điều tra; cũng không phải vì cô cảm thấy mình không thân thuộc với mảnh đất này. Kể từ khi hiểu chuyện, cô đã giống như một tấm bèo trôi, ngoài trại trẻ mồ côi ra thì đâu cũng là nhà đối với cô.

Đơn thuần chỉ vì Kiều Uyên.

Cảm giác mà cô cảm nhận được là người mang tới sự an toàn cho cô, Lục Nam Thâm, đã biến mất, còn lúc này ở bên cạnh cô là một tên ác quỷ lúc nào cũng có thể làm tổn thương tới cô. Giây phút này cô mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào Lục Nam Thâm đã trở thành một bóng cây to lớn, rợp trời, khiến cô yên tâm dựa vào.

Hàng Tư hoang mang, bất an trong suốt thời gian lấy lời khai, tư duy chưa bao giờ hỗn loạn đến vậy. Ban đầu, người ghi lời khai cho cô là một cảnh sát nam, sau khi thấy vậy họ đổi sang một cảnh sát nữ. Nữ cảnh sát vỗ về Hàng Tư, bảo cô đừng căng thẳng, chỉ cần nói ra những thông tin mình biết là được.

Người đó hiểu lầm rằng cô đang hoảng hốt vì chứng kiến hiện trường vụ án, bèn nói thêm với Hàng Tư: "Chúng tôi sẽ không đổ oan cho người tốt đâu, cô bé, cứ yên tâm."

Hàng Tư ngước mắt lên nhìn vị cảnh sát, mấp máy môi rồi lại ngậm miệng vào. Có mấy lần cô đã muốn nói với họ: Các người hãy bắt người đàn ông đang đi cùng tôi lại đi, hắn từng giam cầm tôi, làm tổn thương tôi!

Nhưng phải nói ra lời này thế nào đây? Kiều Uyên bị điều tra thì có khác gì Lục Nam Thâm bị điều tra? Rõ ràng họ sẽ chẳng điều tra ra được gì mà Kiều Uyên lại có thể nổi cơn lôi đình vì hành động của cô, chưa biết chừng còn làm điều gì đó với Lục Nam Thâm.

Khi đẩy cửa vào, Kiều Uyên có hơi mạnh tay, có lẽ vì nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Hàng Tư, hắn nghiêm mặt lại: "Những gì cần nói chúng tôi đều đã nói cả rồi. Bạn gái của tôi sức khỏe không tốt, mấy người làm vậy sẽ làm cô ấy sợ đấy."

Khi họ đi ra khỏi đồn cảnh sát, đã có ô tô đợi sẵn.

Thậm chí Hàng Tư bắt đầu nghi ngờ rằng tất cả chỉ là màn kịch do Kiều Uyên tự biên tự diễn.

Kiều Uyên đích thân lái xe.

Trong khoang xe kín đáo chỉ có cô và Kiều Uyên, tình huống này khiến Hàng Tư bất an. Đợi cho xe đi ra khỏi phạm vi của đồn cảnh sát, Kiều Uyên mới dừng xe lại ở một khu vực yên tĩnh.

Toàn bộ cơ thể Hàng Tư đều căng ra, hai tay cô bện chặt vào nhau, cho đến khi người đàn ông vươn cánh tay qua, nắm lấy tay cô, cô vẫn còn những phản ứng tiêu cực. Thấy vậy, Kiều Uyên âm thầm dồn sức, cưỡng ép nắm chặt tay cô trong tay mình. Nhưng giọng hắn thì khá dịu dàng: "A Tư, đừng sợ, không sao rồi."

Một tiếng "A Tư" như vòng kim cô siết chặt lấy cô, khiến cô không rét mà run. Nhưng cô nghĩ tới Lục Nam Thâm là lại như nhìn thấy chút ánh sáng le lói dưới vực sâu tăm tối. Cô tìm lại được giọng mình, nói: "Kiều Uyên, tôi không sợ hiện trường vụ án, cũng không phải cảnh sát, tôi sợ anh đó."

Kiều Uyên nhìn cô trân trân, không rời nửa khắc. Lát sau, hắn chạm tay lên mặt cô, tỉ mỉ v.uốt ve, "Sợ tôi à? A Tư, tôi đang bảo vệ em, em không nên sợ tôi."

Sao lại không sợ được? Nhưng Hàng Tư lo cho Lục Nam Thâm hơn, cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn: "Vì sao anh lại xuất hiện?"

Kiều Uyên phì cười: "Lục Nam Thâm sợ hãi nên chạy rồi."

"Không đời nào."

Kiều Uyên nhướng mày, "Gì cơ?"

Hàng Tư thầm hít một hơi sâu, "Lục Nam Thâm có thể bị thương, có thể đổ máu, thậm chí liều mạng, nhưng tuyệt đối không bao giờ sợ hãi."

Kiều Uyên nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt có vài phần ảm đạm, thậm chí còn xuất hiện đôi chút ngạc nhiên. Rất lâu sau hắn bỗng bật cười, cúi mặt xuống, che đi phản ứng chân thật nhất. Trong chất giọng trầm của hắn có chút đắng chát: "Em mới quen nó được bao lâu? Hai chúng ta đã bên nhau hai năm rồi."

"Nói chính xác, tôi bị anh giam cầm hai năm." Hàng Tư nghiến răng, "Thế nên Kiều Uyên, anh có lý do gì để yêu cầu tôi hiểu anh?"

Sức mạnh trên cổ tay bất ngờ thu chặt lại, cô bỗng thấy đau đớn.

Sau cùng Kiều Uyên vẫn buông tay, nói khẽ: "Không sao, chúng ta có thời gian."

"Kiều Uyên." Hàng Tư ngồi thẳng lưng lên, bấm bụng nói: "Bất kỳ ai trong số các anh cũng không đối phó được với tên hung thủ đó, chỉ có Lục Nam Thâm thôi. Anh ấy có thính giác nhạy bén mà các anh không có, chỉ có anh mới có thể ngăn hung thủ tiếp tục gây án."

Kiều Uyên chợt chau mày, ngước mắt, lạnh lùng nói, "Vậy tôi sẽ đưa em rời khỏi đây. Hung thủ liên quan gì tới tôi."

"Mục đích sau cùng của hung thủ chính là Lục Nam Thâm, sao lại không liên quan tới anh? Kẻ đó như một quả bom vậy. Rời đi ư? Nếu thực sự đi được, sao Lục Nam Thâm chỉ cho anh ra ngoài hoạt động hai năm?"

Ánh mắt Kiều Uyên trở nên băng giá, "Em muốn nói gì?"

Bàn tay đặt bên người của Hàng Tư siết chặt lại, cô kìm nén hơi thở gấp gáp. "Anh hoặc là Trần Lẫm, cũng có thể là Thẩm Phục, cho dù có là nhân cách ẩn khuất trong bóng tối kia bước được ra ngoài, không có nghĩa là mấy người kiểm soát được Lục Nam Thâm. Chỉ là ý thức của anh ấy đang yếu ớt trong phút chốc, hoặc là anh ấy cố tình làm vậy."

Đây có lẽ lần đầu tiên cô đối mặt với Kiều Uyên một cách dữ dằn như vậy. Vì ở trong lòng cô, Kiều Uyên tồn tại như một tên ác ma, cô không thể đối mặt, cũng không có cách để đối mặt.

Kiều Uyên cười khẩy, "Thế ư? A Tư, em vừa trải qua một màn khó quên trên tàu cao tốc, sao không thấy Lục Nam Thâm nhỉ? Người giải vây cho em, luôn bảo vệ em là tôi đây, không phải Lục Nam Thâm!"

"Vì anh không nghe được âm thanh đó." Hàng Tư bất thình lình nói.

Kiều Uyên nhíu chặt mày, "Gì cơ?"

Sự lý trí và gan dạ của Hàng Tư đang từ từ quay trở lại, ánh mắt cũng sáng lên lấp lánh. "Đâu phải anh không biết tình hình của hung thủ. Đối phương chắc chắn sẽ ra tay trong chuyến đi này, sự thật là khi lên tàu cao tốc đã như vậy. Hung thủ biết rõ về tình hình của tôi và Lục Nam Thâm nên mới lợi dụng âm thanh đặc biệt để gây ảnh hưởng cho chúng tôi, mà âm thanh đó chắc chắn chỉ có hai chúng tôi mới tiếp nhận được."

Bằng không toàn bộ hành khách đều bị ảnh hưởng, mục tiêu sẽ hóa rộng.

Thế nên Kiều Uyên mới không bị ảnh hưởng, hơn nữa chỉ số hành động của hắn lại cao hơn Trần Lẫm và Thẩm Phục, việc hắn xuất hiện vào lúc này trở nên hợp lý.

Sau khi nhặt lại được lý trí, mọi logic cũng trở nên mượt mà hơn, cô cũng hiểu vì sao Lục Nam Thâm lại "ẩn thân" vào lúc này, chắc hẳn đã bị âm thanh ấy ảnh hưởng.

Suốt cả quá trình, Kiều Uyên chỉ nhìn cô chằm chằm, cũng không ngắt lời cô. Đợi cô nói xong, rất lâu sau hắn mới lên tiếng, hỏi từng câu từng chữ: "Thế nên A Tư, em yêu nó rồi đúng không?"

Lồng ng.ực Hàng Tư phập phồng, ngón tay nắm chặt rồi lại buông ra, cô nhìn thẳng vào mắt hắn: "Phải."

Bờ môi mỏng của Kiều Uyên mím chặt lại, có một khoảnh khắc trong mắt hắn chỉ toàn những tia sáng u ám, như mây mù giăng kín bầu trời.

"Nhưng em là của tôi."

Cô không né tránh sự dồn ép của hắn: "Tôi không thuộc về ai cả, tôi là tôi."

Một chút ngỡ ngàng thoáng qua nơi đáy mắt Kiều Uyên, rất rõ ràng. Lát sau hắn bật cười, rồi dần chuyển thành cay đắng. Khi lên tiếng lần nữa, giọng hắn đã khàn đặc, "A Tư, chỉ cần em thừa nhận người em yêu là tôi, chỉ cần em chấp nhận ở bên tôi, tôi..."

"Kiều Uyên, những gì anh mang tới cho tôi, chỉ toàn là thương tổn." Hàng Tư ngắt lời hắn, gằn từng từ từng chữ để tỏ rõ thái độ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...