Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 360


Chương trước Chương tiếp

Cho dù trong phòng có tối tăm đến mấy, Hàng Tư cũng nhận ra người đàn ông ở trước mặt ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ánh mắt như thấm đẫm tuyết lạnh ngoài cửa sổ, tuy không phải là cảm giác băng giá dồn ép người đối diện nhưng cũng toát lên những sự rét mướt. Chúng theo ánh mắt của hắn, lan tỏa ra khắp nơi. Lúc này đây, ánh mắt người đàn ông cực kỳ tỉnh táo, không hề có một chút cảm giác say sưa nào.

Kiều Uyên.

Đã xuất hiện.

Hàng Tư như muốn ngạt thở.

Tuy rằng cô chưa bao giờ mong đợi sự xuất hiện của Kiều Uyên như hôm nay, nhưng vào khoảnh khắc đối mặt với Kiều Uyên, cô vẫn căng thẳng vô cùng tận, căng thẳng tới mức hối hận và muốn lùi bước. Thật ra Hàng Tư hiểu, việc trốn tránh Kiều Uyên đã trở thành bản năng của cô.

Người đàn ông mạnh tay một chút, ngay lập tức cô bị Kiều Uyên kéo lên giường, hắn đè lên cô ngay một giây sau đó.

Cảm giác lành lạnh nơi sống lưng len lỏi vào tận trong xương tủy, chảy tràn vào trong huyết mạch, Hàng Tư có cảm giác hai hàng răng mình đang va lập cập vào nhau.

Nhưng không thể rối loạn vào lúc này, cô ra sức cảnh cáo bản thân.

Cô không giãy giụa mà lấy hết can đảm để đối mặt với hắn ta, nói rành mạch từng câu từng chữ, "Kiều Uyên, anh biết quá rõ vì sao tôi gọi anh ra ngoài."

Kiều Uyên cúi mặt xuống, bờ môi mỏng nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn gò má của cô, chất giọng trầm trầm toát lên vẻ trêu trọc và bỡn cợt rõ ràng, "Chứ không phải vì nhớ tôi ư?"

Vì Lục Nam Thâm đã uống rượu say.

Thêm nữa, mấy ngày hôm nay Lục Nam Thâm dùng toàn bộ túi kit du lịch của cô để vệ sinh cá nhân, thế nên xung quanh Kiều Uyên cũng tỏa ra mùi hương mà cô quen thuộc. Nói một cách khác, mùi hương của Lục Nam Thâm vẫn còn thoang thoảng, ít nhiều có thể làm dịu bớt sự căng thẳng của cô.

Cô không né tránh, mặc dù cơ thể đang cứng đờ ra.

"Kiều Uyên, anh biết rất rõ Đoạn Quốc Lượng chết như thế nào, đúng không?"

Kiều Uyên hơi ngẩng mặt lên, nhìn cô chăm chú, "Ngay cả Lục Nam Thâm cũng không muốn biết chuyện này, vì sao em lại cố chấp với nó nặng nề đến vậy? A Tư, hiếu kỳ vừa phải thì không sao nhưng tò mò về tất cả mọi chuyện sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu."

"Nếu ngay cả anh ấy cũng không muốn biết chân tướng, vậy thì tôi chỉ có thể nghĩ tới một khả năng thôi." Hàng Tư nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng chắc chắn vô cùng, "Tám, chín phần cái chết của Đoạn Quốc Lượng cũng có liên quan tới tôi."

"Không được nói linh tinh." Kiều Uyên chợt nhíu mày, lạnh lùng quát lên.

Kiều Uyên là ai chứ?

Tuy rằng tính cách điên khùng, cảm xúc thất thường, nhưng nói năng hay hành xử cực kỳ thận trọng và kín kẽ, quả thực hiếm khi thấy cảm xúc của hắn ta mất kiểm soát đến như vậy. Thế nhưng chỉ một khoảnh khắc ấy đã khiến Hàng Tư nhận ra, có thể suy đoán của mình không hề sai.

Đầu óc cô nhất thời ù đi, cả người lạnh xuống vài độ.

Cảm giác lạnh lẽo lần này không còn do Kiều Uyên mang tới mà vì chân tướng rất có thể đã bị cô đoán trúng.

"Thế tức là, tôi đã nói đúng." Hàng Tư vô thức nắm chặt bàn tay đặt bên người lại.

Kiều Uyên nghiến răng, cảm xúc trong đôi mắt quá rõ ràng, bực dọc, phẫn nộ, còn cả những cảm xúc không tên và những tia sáng mơ hồ không thấy rõ. Hắn ta nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi chợt bật cười, "A Tư, vì Lục Nam Thâm, em sẵn sàng kéo cả mình vào chuyện này ư?"

"Tôi đã tới thôn Mai Đường, thì có nghĩa tôi đã là người trong cuộc." Thái độ của Hàng Tư rất dứt khoát.

Nụ cười của Kiều Uyên rõ ràng toát lên cảm giác lạnh lẽo, "Em muốn làm người trong cuộc, hỏi ý kiến của tôi chưa?" Bàn tay lớn của hắn giữ lấy gáy cô, đột ngột áp sát mặt lại.

Hàng Tư kịp thời phản ứng lại, nghiêng mặt đi, môi hắn bèn rơi xuống vành tai cô. Ánh mắt Kiều Uyên trở nên hằn học, hắn ta cương quyết muốn tìm kiếm môi cô. Hàng Tư lạnh lùng quát, "Họ đều đang ở cả ngoài kia, anh nghĩ mình có làm được gì không?"

Kiều Uyên dừng lại, hơi ngẩng đầu lên, "Em tưởng tôi sợ đám người ngoài kia à?"

"Dĩ nhiên anh không sợ." Hàng Tư cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, không để mình lùi bước nửa phân, "Nếu sợ, anh đã không giam cầm tôi suốt hai năm. Ở trong mắt anh, những người ngoài kia chẳng uy hiếp nổi anh. Nhưng mà," Cô đổi giọng, "Anh sợ phiền toái."

Kiều Uyên khẽ nheo mắt lại.

"Trần Diệp Châu chưa hề hay biết chuyện các anh là nhân cách chính, phụ, chỉ đang tập trung hết cả vào Đoạn Ninh. Nhưng một khi để anh ta biết sự tồn tại của mấy người, nhất là anh, người có thể một tay che trời, giam cầm tôi hai năm, anh đoán xem anh ta sẽ nghĩ gì? Anh ta còn kiên định tin rằng hung thủ là một người khác không? Anh ta không nghi ngờ Đoạn Ninh là một trong số các người ư?" Hàng Tư nghiêm nghị quát.

Chữ nào cũng đánh trúng chỗ hiểm, chữ nào cũng rất quan trọng.

Khi mím môi lại, cằm Kiều Uyên căng ra, trông rất dữ và ác. Hàng Tư hơi hất hàm lên, rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, "Thế nên Kiều Uyên, dù anh không muốn thừa nhận thì chuyện này cũng là sự thật. Anh và Lục Nam Thâm, chí ít cho đến bây giờ vẫn là một thể thống nhất. Thế nên phiền toái của anh ấy cũng đồng thời là rắc rối của anh, trừ phi anh thay thế anh ấy ngay bây giờ. Nhưng rõ ràng, bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp."

Sắc mặt hắn ta rất khó coi.

Nếu là trước kia, Hàng Tư sẽ sợ, thậm chí cả người run rẩy. Nhưng hôm nay cô đã liều mạng, cô không tin với trí thông minh của mình, hắn ta không nghĩ ra được điều này.

Rất lâu sau, Kiều Uyên mới buông cô ra.

Khoảnh khắc bò dậy khỏi giường, trái tim của Hàng Tư cuối cùng mới thôi lơ lửng. Cô hiểu cá tính của Kiều Uyên, lúc này hắn ta chịu buông cô thì cũng có nghĩa hắn ta sẽ không chạm vào cô nữa, trừ phi cô khiêu khích giới hạn của hắn ta và tự tìm đến cái chết.

Cả căn phòng chìm vào yên ắng.

Sự yên ắng này rất hiếm gặp giữa cô và Kiều Uyên.

Thêm một lúc nữa, Kiều Uyên mới lên tiếng, giọng trầm thấp, "Cái chết của Đoạn Quốc Lượng không liên quan gì tới em, đừng nghĩ lung tung."

Nghe xong, Hàng Tư bỗng bật cười.

Kiều Uyên ngước mắt nhìn cô, rõ ràng chưa hiểu cô cười chuyện gì. Cô đứng dậy, đi tới trước ghế rồi ngồi xuống một cách tự nhiên. Chiếc ghế đó được làm thủ công bằng gỗ, thô kệch nhưng chắc chắn, Hàng Tư ngồi vào đó trông lại càng nhỏ xíu.

"Tôi và Nam Thâm, nói một cách chính xác là tôi và các anh, đều là người trong cuộc trong vụ bắt cóc năm xưa. Hai năm trước, Đoạn Ninh đã bắt đầu để ý đến Nam Thâm, khiến dàn nhạc anh ấy vất vả gầy dựng tan đàn xẻ nghé. Một người như Nam Thâm, một khi nắm được các manh mối có liên quan đến hung thủ, anh ấy kiểu gì cũng sẽ truy cứu đến cùng, huống hồ còn là những chuyện có dính líu trực tiếp đến vụ án?" Cô co chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối, "Thế nên chỉ có một khả năng thôi, đó chính là anh ấy lo chuyện này có liên quan đến tôi."

Giữa ánh lửa chập chờn, sắc mặt Kiều Uyên càng lúc càng trầm xuống. Hắn ta nhìn cô trân trân một lúc lâu, ánh sáng trong đôi đồng từ dần ảm đạm đi. Hắn khẽ thở dài, "Tính cách của em không thể thay đổi một chút sao? Nhất định cứ phải ương bướng như thế à?"

Hàng Tư sững người, không ngờ Kiều Uyên lại đột nhiên nói với cô những lời như thế. Cô nhất thời không biết phải phản bác ra sao.

Cũng may, Kiều Uyên đã nói tiếp ngay, lần này nghe có vẻ như hắn ta đã thỏa hiệp, thật hiếm có. "Thật ra cái chết của Đoạn Quốc Lượng không liên quan quá nhiều đến em, em cũng không cần ôm tâm lý nặng nề như thế."

"Không liên quan quá nhiều? Vậy tức là vẫn có liên quan rồi?" Hàng Tư bắt lấy trọng điểm.

Lần này, khoảng thời gian im lặng của Kiều Uyên dài hơn hẳn, lâu đến mức nếu không phải vì trong phòng vẫn còn ánh sáng, Hàng Tư còn nghĩ Kiều Uyên đã quay trở lại góc tối của mình. Khi Kiều Uyên nói tiếp, đúng lúc có cơn gió điên cuồng thổi ngoài cửa sổ, rất nhiều tuyết trên cây mai đường bị gió thổi xuống đất, lướt ngang qua lớp cửa kính, trông giống như những gương mặt trắng bệch đến thảm hại.

"Còn nhớ cái bẫy em giăng ra trong rừng không?"

Hàng Tư ngẩn ra, cái bẫy?

Nhưng cô cũng nhớ lại rất nhanh. Không sai, cô từng giăng bẫy trong rừng. Tuy rằng năm xưa cô đã thất vọng tột cùng về cha mẹ và thế giới bên ngoài, nhưng cô vẫn rất để tâm tới những đứa trẻ bị lừa bắt tới đó. Cái bẫy ấy được giăng ra trên con đường giữa rừng, lối thoát ra ngoài duy nhất, được che rất kín kẽ bằng cỏ. Lý do bên ngoài của cô là nó có thể bắt được một vài con thú, nhưng thật ra ở bên trong, cô thầm mong đợi, mong sao những đứa trẻ đã chạy thoát ra ngoài sẽ không bị đám người kia bắt lại.

Kiều Uyên nhìn cô, tiếp tục nói, "Có kẻ đã động vào cái bẫy ấy."

Chương trước Chương tiếp
Loading...