Đi một mạch về phía Tây.
Trong vụ tai nạn giao thông này của Lưu Quân, Điền Đại Vũ là nhân vật mấu chốt cuối cùng, vì thế sau khi rời khỏi huyện Dịch, Lục Nam Thâm và Hàng Tư đã vội vàng tới quê nhà của Điền Đại Vũ, thôn cổ Mai Đường có tuổi đời cả ngàn năm, nằm tại vị trí giáp ranh giữa sông Trường Giang và sông Hoài*.
*Sông Hoài là một phụ lưu của sông Hoàng Hà ở Trung Quốc. Đây là con sông dài thứ tư ở Trung Quốc sau Dương Tử, Hoàng Hà và Châu Giang.
Trước khi biết đến cái tên Điền Đại Vũ, dù là Lục Nam Thâm hay Hàng Tư cũng chưa từng nghe đến tên của thôn này. Không tra cứu được thông tin gì về thôn Mai Đường trên mạng, cũng chưa có vlogger du lịch nào từng đặt chân tới. Nếu tốn rất nhiều công sức và tâm huyết để tra cứu toàn mạng thì sẽ chỉ thấy có một khách bộ hành rất nhiều năm trước từng nhắc đến nó trong một bài đăng Weibo. Người này vô tình đi ngang qua khi đang vượt núi. Bài đang của người ấy toát lên cảm giác như vô tình lạc vào chốn tiên cảnh vậy, nhưng cũng chỉ là vài câu ngắn ngủi, đa phần là hình dung sự cách biệt, khó đi lại giữa thôn Mai Đường và thế giới bên ngoài. Kết luận cuối cùng là: Thôn làng đường xá dọc ngang, nhà cửa san sát.
Chỉ một câu nói ngắn gọn cũng đã phản ánh được sự yên bình, hòa thuận trong thôn. Nhưng vì chuyện của Điền Đại Vũ lại khiến Hàng Tư không ôm nhiều suy nghĩ tích cực đối với chuyến đi tới thôn lần này.
Theo tư liệu Trần Diệp Châu cung cấp, thôn Mai Đường được dựng từ đời Đường. Do địa hình hiểm trở nên có một dạo thôn Mai Đường hoàn toàn lánh xa thế sự, chính vì vậy cũng "trong họa có phúc", né được chinh chiến loạn lạc. Cho đến bây giờ, cũng vì lý do giao thông mà nó vẫn giữ nguyên cảnh vật, văn hóa xưa, không khai thác thương mại quá mức để trở thành một thôn trạng nổi tiếng trên mạng xã hội. Ngoài trừ bốn hộ gia đình di cư từ bên ngoài đến đây sau ngày phát triển đất nước thì toàn bộ thôn đều mang họ Điền.
Con đường để tới thôn Mai Đường không dễ đi. Đầu tiên, Lục Nam Thâm và Hàng Tư phải đi máy bay, sau đó chuyển qua tàu cao tốc, sau khi tới ga thì bắt xe để vào núi, tiếp cận thôn Mai Đường, đây là cách di chuyển tiết kiệm nhất rồi.
Vài phút trước khi tàu cao tốc khởi hành, Lục Nam Thâm đứng ở một góc sân ga, nói chuyện với bốn người đàn ông, cũng chỉ là vài câu thưa thớt, sau khi bốn người đàn ông đi khỏi, Lục Nam Thâm mới trở về tàu. Hai người họ đặt phòng có giường, nằm một đêm chắc chắn sẽ dễ chịu hơn ngồi cả đêm. Toa giường nằm không có khu thương gia, một phòng bốn người, kiểu phòng đóng cửa lại sẽ trở thành một không gian biệt lập.
Lục Nam Thâm đi vào, vừa ngồi xuống chỗ thì nhận được điện thoại của Trần Diệp Châu, anh nói ngắn gọn mấy câu rồi tắt máy. Vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ khởi hành, người ngồi ở ghế đối diện vẫn chưa xuất hiện, trong không gian không lớn lắm trước mắt chỉ có hai người họ.
Hàng Tư hỏi mấy người trên sân ga đó là ai, Lục Nam Thâm thành thật chia sẻ, "Vệ sĩ của Lục Môn."
Thấy cô tỏ vẻ ngạc nhiên, Lục Nam Thâm cười khẽ, "Họ đã theo sát cả chuyến hành trình này của chúng ta."
Hàng Tư cảm thán, "Đúng là thần không biết, quỷ không hay."
Đến cả cô cũng không có cảm giác gì.
Chẳng trách lúc đầu Lục Nam Thâm bảo cô cứ yên tâm, nói rằng các vệ sỹ sẽ không làm phiền tới cuộc sống ở trại trẻ mồ côi.
Lục Nam Thâm cười khẽ, "Họ đều là người do anh cả đích thân chọn lựa, về mức độ chuyên nghiệp thì không thành vấn đề."
"Vậy giờ là họ rút rồi sao?" Hàng Tư tò mò hỏi.
Lục Nam Thâm nói, "Tất cả những nơi chúng ta sẽ đến đều sẽ được thông báo tới họ, họ sẽ kịp thời đưa ra phương án an toàn, một nhóm vệ sỹ khác đã bắt đầu công việc rồi."
Hàng Tư hiểu.
Cô suy nghĩ giây lát, "Thế nên thật ra thời điểm đầu chúng ta cũng không quá an toàn, đúng không?"
"Đúng, họ đích thực đã giúp tôi giải quyết không ít rắc rối." Lục Nam Thâm gật đầu.
Sắc mặt Hàng Tư đang nặng nề thì cô bỗng bật cười, "Họ dám xuất hiện trên sân ga cũng là vì anh đã cho phép, mục đích là để hung thủ lơ là."
Cánh tay của Lục Nam Thâm chống lên chiếc bàn nhỏ trước cửa sổ, lấy tay đỡ má, nhìn cô có phần hứng thú, "Thế mới nói em thông minh. Nếu là một người khác đáng nhẽ phải hỏi tôi nếu đã muốn dụ hung thủ ra vì sao còn dẫn theo vệ sỹ?"
"Dù gì anh cũng là tiểu thiếu gia của nhà họ Lục, thân phận rành rành ra đó, nếu đi cả hành trình mà lại không có vệ sĩ bảo vệ ngược lại mới càng khiến người ta nghi ngờ đó." Hàng Tư khoanh chân ngồi trước mặt anh, vẻ như đang thiền định, nói chậm rãi.
Lục Nam Thâm cười khẽ, "Nếu hung thủ mang tâm lý mèo bắt chuột thì càng là tình thế khó khăn sẽ càng kí.ch thíc.h được tâm lý hưng phấn của hung thủ. Hắn càng phấn khích sẽ càng dễ đánh mất lý trí và để lộ ra nhiều sơ hở. Suốt dọc đường vừa qua, chúng ta cũng đủ bình tĩnh rồi."
"Thế nên, anh định để cho hung thủ không gian để phát huy à?" Hàng Tư nhướng mày.
Lục Nam Thâm như cơn gió nhẹ thổi tới, "Rõ ràng, cũng phải đánh đau rồi mới cho ăn kẹo."
Hàng Tư cụp mắt, mỉm cười. Người của Lục Môn, quả nhiên không ai là dạng vừa cả. Cho dù là cậu út được cưng chiều nhất, được mọi người bên ngoài cho là không tranh đấu với đời thì cũng là một người tính toán từng bước đi.
"Trần Diệp Châu đã ghi chép tình hình huyện Dịch vào hồ sơ rồi, mấy hôm nay anh ta sẽ điều tra tường tận Ngọc Dung và mẹ của Lưu Quân." Lát sau, Lục Nam Thâm nói.
Cuộc điện thoại vừa rồi của Trần Diệp Châu là để đồng bộ thông tin.
Tại huyện Dịch, những lời chia sẻ của Ngọc Dung đã thúc đẩy cho vụ án có một bước tiến lớn, đồng thời cũng khiến vụ tai nạn có biến chuyển bất ngờ. Lưu Quân rời xa gia đình, bôn ba khi còn chưa thành niên, lại làm một công việc bất lương, từ đó mà có món tiền đầu tiên. Năm xưa, Lưu Quân cụ thể ra sao Ngọc Dung không nắm rõ, còn mẹ của Lưu Quân thì thậm chí còn không biết con trai mình từng câu kết, làm điều sai trái.
Ngọc Dung biết được chuyện này là do Lưu Quân nói với chị ta trước khi xảy ra chuyện.
Tối đó, Ngọc Dung chia sẻ tất cả với Lục Nam Thâm và Hàng Tư. Chị ta nói, có một ngày nọ, Lưu Quân nơm nớp lo sợ nói với chị ta, hình như anh ta đã phạm phải sai lầm, nhận mặt một người không nên nhận mặt.
"Chính là một người tên Điền Đại Vũ." Ngọc Dung nhíu chặt mày, trên mặt cũng toàn là lo lắng.
Lưu Quân nói với Ngọc Dung, thật ra khi đó anh ta cũng không dám nhận, dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, tướng mạo sẽ có sự thay đổi theo thời gian. Nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Điền Đại Vũ, Lưu Quân đã phán đoán người đó chắc chắn là Đoạn Ninh rồi.
Khi ấy, Ngọc Dung không quá coi trọng chuyện này, nói nhận sai hay nhận đúng thì đã làm sao, vả lại chuyện người đó đổi tên cũng đâu có gì lạ thường. Nhưng Lưu Quân lại rất lo lắng, nói với Ngọc Dung: Nếu có một ngày anh ta gặp bất trắc, nhất định đừng cố tìm hiểu nguồn cơn. Hãy đưa mẹ và con cái rời xa thành phố ngay lập tức, đi đâu cũng được. Tóm lại, bất luận có xảy ra chuyện gì cũng đừng truy tìm chân tướng.
Lưu Quân thừa nhận với Ngọc Dung những chuyện không vẻ vang của mình trong quá khứ, nhưng không đề cập quá nhiều. Anh ta nói với Ngọc Dung: Em càng biết nhiều càng bất lợi.
"Cũng vào lúc anh ấy cấu kết làm chuyện xấu trước đây, anh ấy đã quen Đoạn Ninh. Thật ra Đại Quân nhà tôi không biết quá nhiều về con người của Đoạn Ninh, chỉ biết từ nhỏ hắn đã sống cùng cha, cha của hắn năm xưa là một trợ thủ đắc lực bên cạnh ông trùm." Ngọc Dung nói.
Ngọc Dung chỉ biết có thế, cũng vì vậy mà sau khi Lưu Quân gặp tai nạn giao thông, dù còn rất đau đớn, nhưng chị ta không dám chậm trễ cũng không nhờ pháp luật bảo vệ mà chấp nhận hòa giải, nhận phí bồi thường rồi bỏ đi ngay. Trở về quê, chị ta cũng tuyệt đối không nhắc đến chuyện của Lưu Quân, để khiến tất cả mọi người đều cho rằng chị ta tham khoản tiền bồi thường đó.
"Bây giờ phải đợi Trần Diệp Châu điều tra xem Lưu Quân bắt đầu làm ăn phi pháp từ năm nào." Lục Nam Thâm nói khẽ.
Hàng Tư gật đầu, điều tra ra được là năm nào sẽ có thêm manh mối, men theo dây sẽ leo sẽ lần tìm ra dưa, dù sao thì cả Đoạn Ninh và cha hắn đều đang lơ lửng trên đầu dây.
Bất thình lình, một linh cảm lóe lên trong người Hàng Tư, "Anh nói anh chưa từng quen biết Đoạn Ninh. Vậy thì Đoạn Ninh cũng chẳng thể nào vô duyên vô cớ kiếm chuyện với anh, bắt cóc, bán người... Anh bảo, liệu có liên quan tới chuyện chúng ta từng trải qua khi ấy không?"