Hàng Tư nhìn chằm chằm Thẩm Phục.
Tuyết ngoài trời nặng hạt dần, trút xuống từng mảng lớn, gió nhẹ đi nhiều nên tuyết rơi khá ổn định. Bóng hình Lục Nam Thâm như được khắc vào trong tuyết, rõ ràng vẫn tuấn tú, vẫn cao gầy nhưng lúc này vì Thẩm Phục mà lại có một cảm giác lọm khọm, già cả. Ngay cả đôi mắt tỏa sáng rạng rỡ ấy cũng nhuộm màu thời gian có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Giây phút này sự bực dọc, một ngọn lửa không tên chợt bùng lên từ tận đáy lòng Hàng Tư. Chẳng qua chỉ là một nhân cách phụ, vì cớ gì ông ta được chiếm dụng cơ thể của Lục Nam Thâm rồi ở đây dồn ép, bức người? Cô lạnh lùng nói, "Tôi biết rất rõ sự lựa chọn của mình, thế nên không phiền giáo sư Thẩm phải lo lắng thay."
Phương Sênh cũng cảm thấy Thẩm Phục rất quá đáng bèn lên tiếng, "Giáo sư Thẩm, ông đang dồn người ta vào thế khó đấy, như vậy không hay lắm thì phải."
Thẩm Phục không hề tức giận, từ đầu chí cuối cứ hớn ha hớn hở nhưng lời nào nói ra cũng như mũi kim làm bật máu, "Là tôi đang dồn người ta vào thế khó, hay mọi người đã nhìn thấu mọi chuyện nhưng vẫn không dám nói thẳng ra? Tôi biết cái gọi là cách giao tiếp của những người trưởng thành, thế nào là tôn trọng số phận mỗi con người, thế nào là biết nhưng không chọc vào. Nhưng đứng ở góc độ của tôi, làm vậy như vậy là tồi, nhất là khi mọi người còn là bạn thân của cô bé Hàng đây, biết rõ cô ấy đang trốn tránh hiện thực lại chẳng giúp cô ấy chữa lành vết lở loét, như thế là xấu tính."
Phương Sênh lập tức nổi nóng: "Ông nói ai xấu tính?"
Nhưng cô ấy bị Niên Bách Tiêu kịp thời giữ lại.
Phương Sênh quay ngoắt lại, nhíu mày nhìn anh ấy, "Sao anh kéo em lại?"
Lúc này, Niên Bách Tiêu lại tỏ ra chín chắn hơn hẳn. Anh ấy nhìn Hàng Tư rồi lại ngước mắt lên nhìn Phương Sênh, "Những gì giáo sư Thẩm nói cũng không phải là không có lý, có những chuyện cần rạch ròi mới có thể giải quyết vấn đề."
Phương Sênh sững người.
Sắc mặt Hàng Tư khá tệ nhưng sau cùng cô cũng không phẫn nộ bỏ đi một cách bất lịch sự.
Một bát mỳ thế mà vẫn chưa đủ đối với Thẩm Phục, ông lại tự múc thêm cho mình một bát. Đừng thấy ông già này ăn uống trong im lặng, nhưng ông ăn rất giỏi.
Vừa ăn vẫn vừa nói từng chữ rõ ràng. "Kiều Uyên là người miệng hùm gan sứa, nói trắng ra là một tên tội nghiệp. Bề ngoài trông có vẻ rất cứng rắn, thực ra là rất dễ tổn thương."
Nghe xong câu ấy, Hàng Tư chợt nhếch miệng cười khẩy.
Phương Sênh cũng hỉ mũi khinh thường, "Hắn ta đáng thương ư?"
Những lời còn lại không cần nói mọi người cũng đều hiểu. Hắn mà cũng gọi là đáng thương, thế còn Hàng Tư thì sao? Hai năm đó cô có đáng thương hay không?
Thẩm Phục cũng không chú ý tới phản ứng của hai người họ, chỉ đi theo tiết tấu của mình. "Nếu cậu ta không yếu đuối thì sao lại tìm đủ mọi cách tìm kiếm cảm giác an toàn từ một người khác chứ? Trước kia là Tư Niệm, bây giờ là cô đó, Hàng Tư."
Ông ngước lên từ bát nước mỳ vẫn còn ánh màu mỡ rồi nhìn thẳng vào mặt Hàng Tư. Không biết có phải vì thời tiết lạnh hay không, sắc mặt Hàng Tư tái nhợt đi, khiến đôi mắt cô trông càng đen hơn, môi càng đỏ hơn.
"Kiều Uyên tìm tới cô là vì Tư Niệm, trông có vẻ hận cô, thực ra cậu ta rất cô đơn, cô đã trở thành suy nghĩ và động lực duy nhất của cậu ta."
Giọng Hàng Tư lạnh giá hẳn đi: "Hậu quả việc trở thành suy nghĩ và động lực duy nhất của hắn chính là bị ức hiếp, bị giày vò ư?"
"Tôi thừa nhận, cách thể hiện cảm xúc của Kiều Uyên rất cực đoan, Kiều Uyên đã mang tới cho cô những tổn thương, đây là sự thật không thể chối cãi, cô không tha thứ cho cậu ta cũng là hết sức bình thường. Hành vi của cậu ta quả thực cũng khiến người ta không thể tha thứ." Thẩm Phục từ tốn, những lời sau đó rõ ràng đã có bước ngoặt. "Nhưng mà, trước khi gặp cô, Kiều Uyên đã ngủ say rất lâu. Sau khi Tư Niệm bị giết, cậu ta đã chọn cách ngủ say. Thế nên, Hàng Tư, nói cô là ánh sáng duy nhất của cậu ta không hề nói quá."
Trái tim Hàng Tư thắt lại, "Thế tức là, ông đang nói đỡ cho Kiều Uyên?"
"Tôi chỉ muốn cô hiểu một Kiều Uyên thực sự, giống như tiếp theo đây tôi sẽ nói với cô về Lục Nam Thâm thực sự vậy." Thẩm Phục từ tốn lên tiếng.
Sau khi nghe những lời của Thẩm Phục, Niên Bách Tiêu lập tức lên tiếng nhắc nhở: "Làm người làm việc đều phải như một bát nước, đừng có ngoài mặt thì chê, bên trong thì khen hoặc ngược lại."
Phương Sênh cảm thấy trình độ tiếng Trung của Niên Bách Tiêu luôn đi trên con đường lúc thì mạnh, lúc lại yếu, nhưng câu này anh ấy nói rất hay, cô ấy cũng nghĩ như vậy.
Thẩm Phục húp cạn bát nước mỳ, thở phào một tiếng thật thoải mái: "Tôi nói thật mà."
"Nếu nói cô là tia sáng duy nhất của Kiều Uyên thì Lục Nam Thâm lại là tia sáng duy nhất của cô. Con người cậu ta, trí tuệ siêu phàm. Đừng thấy cậu ta còn trẻ tuổi, cậu ta làm việc cực kỳ chín chắn, luôn vững vàng trước mọi tình huống. Năng lực chuyên môn dĩ nhiên không cần phải nói, cậu ta mà nhận là thứ hai, không ai dám nhận là thứ nhất, luôn nghiêm túc và tập trung với tất cả mọi việc. Nói thế nào nhỉ, tức là khi cậu ta đứng trước cả đám đông, dường như sẽ tự nhiên trở thành thủ lĩnh tinh thần, sẽ luôn khiến người ta cảm thấy yên tâm, có cảm giác an toàn."
Nghe thấy Thẩm Phục nói như vậy, sắc mặt Hàng Tư mới dịu hơn một chút. Cô mở lời: "Chắc tiếp theo đây ông sẽ nói nhưng mà."
"Không ai hoàn hảo, chắc chắn sẽ có nhưng mà, hơn nữa tôi còn muốn nhấn mạnh vào phần nhưng mà này." Thẩm Phục nhấn mạnh một câu.
Hàng Tư tỏ ra bình thản, vì đã sớm đoán ra.
"Nhắc đến Lục Nam Thâm, đánh giá của mọi người bên ngoài về cậu ta có thể nói là tốt một cách kỳ lạ, ngay cả những lão hồ ly đã kinh qua sóng to gió lớn trên thương trường ở trong Lục Môn cũng đều đánh giá Lục Nam Thâm rất cao: Cực lương thiện và cực trong sáng." Thẩm Phục uể oải nói: "Một người có thể tốt đến mức đó, đây chẳng phải là chuyện rất đáng sợ sao?"
Phương Sênh không nhịn nổi nữa: "Giáo sư Thẩm, đó là vì ông không nhìn thấy điểm tốt đẹp của Lục Nam Thâm thì có."
"Nếu cậu ta thật sự cực lương thiện và cực trong sáng, thì vì sao lại phân liệt ra nhiều nhân cách như vậy?" Thẩm Phục hỏi một câu.
Câu nói này khiến Phương Sênh á khẩu trong giây lát.
Nhưng Hàng Tư thì lại có lời phản biện: "Vì những gì trải qua lúc nhỏ mới tạo ra tình trạng hiện tại của anh ấy, giáo sư Thẩm nên biết rõ mới phải."
Thẩm Phục cười: "Có rất nhiều đứa trẻ, có người thậm chí còn thê thảm hơn cậu ta, sao chỉ có cậu ta là phân liệt nhân cách? Cô Hàng, bản thân cô từ nhỏ cũng trải qua đâu có ít, cô có phân liệt nhân cách sao?"
Hàng Tư cắn môi: "Người với người sao giống nhau được?"
"Phải, Nam Thâm quá nhạy cảm, đây cũng là một nguyên nhân lớn cho việc cậu ta bị phân liệt nhân cách. Nói cho cùng, dù là tôi hay Kiều Uyên, những nhân cách phụ như chúng tôi há chẳng phải cũng là một hình tượng cụ thể cho những cảm xúc nội tâm của cậu ta sao?" Thẩm Phục thở dài.
Hàng Tư chợt cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dần dọc sống lưng, cô hiểu ý của Thẩm Phục. Nhân cách phụ tuy giống những con người độc lập, khác xa với tính cách của nhân cách chính, nhưng ban đầu trước khi nhân cách phụ hình thành, có thể nói nhân cách chính là một sự tồn tại cực kỳ phức tạp.
Thẩm Phục tiếp tục nói: "Cực lương thiện, cực trong sáng, mặt sau của nó chính là che giấu cực sâu. Lục Nam Thâm thực sự đang nghĩ gì, mấy người sẽ mãi mãi không hiểu được. Hơn nữa, cô Hàng, cô nghĩ Kiều Uyên là người cưỡng ép, nhưng có thể cô không nhận ra rằng Lục Nam Thâm mới là người cưỡng ép nhiều hơn, nhất là với cô."
Hàng Tư cảm thấy nực cười, "Giáo sư Thẩm, tôi đang chịu ngồi nghe ông nói là vì kính trọng ông, ông không thể ăn nói bậy bạ được."
"Xem kìa, cô vội vã giãi bày cho cậu ta chẳng phải càng chứng tỏ những gì tôi nói sao?" Thẩm Phục nói trúng tim đen.
"Tôi cãi vì ông hiểu sai rồi." Hàng Tư phản bác đanh thép, "Nam Thâm cũng rất tôn trọng tôi. Mọi hành xử của anh ấy đều suy nghĩ tới bạn bè và những người xung quanh. Sự lương thiện này không phải là sự cưỡng ép mà ông nói."