Thẩm Phục không hề có phản ứng gì. Càng tiến gần ông ta, Niên Bách Tiêu càng nhìn thấy rõ, Thẩm Phục quả nhiên không hề chớp mắt. Niên Bách Tiêu bước rất khẽ, anh ấy đã đi tới trước mặt rồi mà Thẩm Phục vẫn ngồi im, không nhúc nhích.
“Giáo sư Thẩm?” Niên Bách Tiêu khẽ gọi một tiếng.
Thẩm Phục làm ngơ, như thể ông ta và Niên Bách Tiêu đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.
Cảm giác quái dị xung quanh sinh sôi nảy nở, lặng lẽ bò đi như mọc chân vậy. Niên Bách Tiêu ý thức được sự nguy hiểm, anh ấy hơi nheo mắt lại, thò ngón tay trỏ ra, từ từ hướng về phía dưới lỗ mũi của Thẩm Phục, ngay vào lúc anh ấy sắp áp sát…
“Cậu làm gì vậy?” Bất thình lình, Thẩm Phục ngẩng đầu quát lên với anh ấy, ánh mắt nhìn anh ấy toát lên một sự khó chịu rõ ràng.
Tuy đã thực sự bị giật mình, nhưng may thay ông ta vẫn bình thường, cuối cùng Niên Bách Tiêu cũng được yên tâm phần nào. Nhưng Thẩm Phục thì có vẻ như đã bị quấy rầy, ông ta nghiêm mặt, quắc mắt với Niên Bách Tiêu: “Cậu bày ra cái thái độ gì vậy? Còn nữa, tôi đang làm việc, cậu vừa định làm gì với tôi? Con người tôi khi đang làm việc nhất định phải giữ sự tập trung tuyệt đối, không thể bị quấy rầy!”
Niên Bách Tiêu không cãi nhau với ông ta, chỉ biết xin lỗi liên tục. Nhưng anh ấy thầm lẩm bẩm trong bụng: Hẳn là tập trung tuyệt đối, ban nãy ai liên tục đòi mình phải nướng khoai cho?
Thẩm Phục thấy thái độ nhận lỗi của Niên Bách Tiêu cũng không đến nỗi nào, nét mặt cũng dịu đi hẳn, nhưng khi mở lời, giọng điệu vẫn rất khó ở, ông ta hỏi Niên Bách Tiêu đã xảy ra chuyện gì. Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ, “Đống lửa và đèn soi lều ngoài kia đều tắt rồi, giáo sư Thẩm cứ làm việc tiếp đi, tôi ra ngoài xem sao.”
Thẩm Phục giữ cánh tay anh ấy lại, vẻ mặt không thoải mái, “Đêm hôm rồi cậu còn ra ngoài? Lỡ như có nguy hiểm thì tôi phải làm sao?”
Niên Bách Tiêu dở khóc dở cười, sao lại gặp nguy hiểm được chứ? “Hoặc là, ông đi theo tôi? Tôi đốt lại đống lửa.”
Thẩm Phục cân nhắc giây lát rồi gật đầu.
Cứ như vậy, hai người họ một trước một sau đi ra khỏi lều. Trước đó, Niên Bách Tiêu đã cảm nhận được sương núi, giây phút bước ra khỏi lều, Niên Bách Tiêu suýt nữa thì tưởng nhầm mình đã bị mù.
Trước mắt hoàn toàn tối thui.
Tới mức nào đây? Như bị một ai đó trong giây lát ném vào trong một cái túi vải đen ngòm, đen tới mức không có một tia sáng nào lọt vào. Niên Bách Tiêu thậm chí đã tự giơ tay mình lên xem nhưng vẫn không nhìn rõ.
Hình tượng hóa câu “không nhìn rõ năm đầu ngón tay”.
Da đầu Niên Bách Tiêu như muốn nổ tung, anh ấy quay đầu hét lên một tiếng, “Củ Lạc, Hàng Tư!”
Mọi âm thanh cứ bí bách không thoát ra được như bị người ta bịt lại, không khí xung quanh như đặc quánh vào, khiến âm thanh của anh ấy không bật được ra ngoài. Nhưng cũng có thể là đã bật được ra ngoài, chỉ là không ai phản hồi anh ấy.
Nhớ lại sự yên ắng vừa rồi, sống lưng Niên Bách Tiêu bỗng lạnh toát. Không nói không rằng, anh ấy lập tức lao sang căn lều bên cạnh. Nhưng điều khiến anh ấy rợn người là căn lều vốn ở ngay bên cạnh họ đã biến mất không dấu vết, với sự hiểu biết của anh ấy về định vị, anh ấy chỉ chạm được vào một bầu không khí lạnh toát.
Hơn nữa, đống lửa phía trươc lều của Phương Sênh và Hàng Tư do chính tay anh ấy chuẩn bị, đèn soi cũng do anh ấy treo lên, sao lại không có một chút ánh sáng nào được? Niên Bách Tiêu thử lần sờ vị trí của đống lửa, bởi vì anh ấy có một suy nghĩ rất mãnh liệt: Có thể tất cả những gì đang diễn ra trước mắt đều không phải là thật.
Không sờ thấy chỗ củi dùng để đốt lửa, cũng giống như nãy giờ anh ấy không lần tìm được căn lều thứ hai vậy.
Bỗng nhiên, trước mắt có ánh sáng.
Thế là mượn chút ánh sáng ấy, Niên Bách Tiêu coi như đã nhìn rõ tất cả mọi thứ trước mặt.
Không có đống lửa, không có đèn soi, hơn nữa lều của Phương Sênh và Hàng Tư quả nhiên cũng không cánh mà bay. Giây phút này, như có ai đập mạnh vào đầu Niên Bách Tiêu từ phía sau, anh ấy cảm thấy ù ù. Cùng một lúc, cả sự khiếp sợ, lo lắng, thậm chí là đôi chút phẫn nộ đan xen với nhau.
Anh ấy quay phắt đầu lại.
Bốn phía vẫn tối đen như mực, ánh sáng duy nhất tới từ chiếc lều của anh ấy, một kiểu ánh sáng mông lung, mờ ảo, vất vả vật lộn giữa bầu không khí đen đặc như keo này.
Cảnh tượng này không có một chút ấm áp nào, ngược lại còn rất quỷ quái. Đặc biệt là cảnh Thẩm Phục đứng trước lều, dáng người lom khom, khoanh tay, đầu cúi thấp nhưng mặt thì lại ngước lên.
Đây là một dáng đứng rất không thoải mái. Bản thân Thẩm Phục không thoải mái mà Niên Bách Tiêu đứng quan sát cũng không thoải mái. Chỉ có điều ánh sáng quá yếu ớt, ông ta còn đứng quay lưng về nó, thế nên Niên Bách Tiêu ngay lúc này không dám chắc Thẩm Phục đang nhìn vào mặt mình hay nhìn về phía sau lưng mình.
“Giáo sư Thẩm, không thấy hai cô gái đâu cả, chúng ta phải đi tìm họ.” Niên Bách Tiêu sốt ruột vô cùng, nhưng vẫn đang cố gắng kìm chế sự lo lắng ấy. Tình hình tối nay quá quái đản, có lẽ không thể phân tích bằng logic thông thường.
Thẩm Phục đứng đó hồi lâu mới “ồ” lên một tiếng, hỏi anh ấy, “Núi non hoang vắng như thế này, cậu đi đâu để tìm họ. Có thể họ quá sợ hãi nên bỏ đi không lời từ biệt.”
Làm gì có chuyện ấy?
Niên Bách Tiêu cảm thấy câu trả lời này của Thẩm Phục qua qua quýt, hơn nữa anh ấy nhìn ra được ông ta chẳng quan tâm gì tới tình hình của Hàng Tư và Phương Sênh. Anh ấy đứng thẳng lưng lên, vậy mà không hề cảm thấy một chút lạnh lẽo nào giữa đêm đông như thế này. Niên Bách Tiêu nhìn chằm chằm Thẩm Phục, rồi quát lên một tiếng bất thình lình, “Lục Nam Thâm!”
Với tình hình hiện tại, chỉ còn cách gọi Lục Nam Thâm ra, tình hình xung quanh đang rất bất ổn, anh ấy dám khẳng định Hàng Tư và Phương Sênh không đi đâu cả, vậy thì chỉ có một khả năng, họ vẫn đang ở đây nhưng anh ấy không nhìn thấy họ.
Thẩm Phục đứng ở đó, khi nghe thấy tên của Lục Nam Thâm, ông ta bỗng bật cười, những tiếng cười nghe giống những tiếng “hơ, hơ, hơ”, cực kỳ nhức tai. Ông ta vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu ngước mặt, nói với Niên Bách Tiêu, “Muốn tìm Lục Nam Thâm ư? Đám người ở nhánh bên đó còn đang không bảo vệ được chính mình, ha ha…”
Đầu tiên Niên Bách Tiêu sững người, sau đó sực tỉnh lại, “Sao lại là nhánh bên đó?”
Một cảm giác mơ hồ dấy lên trong lòng, ngay sau đó một suy nghĩ nhanh chóng hiện ra và dâng cao. Nhưng một giây sau, anh ấy nhìn thấy Thẩm Phục ôm đầu cực kỳ đau khổ, gương mặt gần như méo xệch đi. Thấy vậy, Niên Bách Tiêu vội vàng tiến lên đỡ lấy ông ta, “Giáo sư Thẩm, ông sao thế?”
Gân xanh trên trán Thẩm Phục nổi lên, đôi mắt đỏ rực. Ông ta ngước nhìn Niên Bách Tiêu, trạng thái ấy giống như bị ai bóp cổ vậy, đến nói năng cũng không còn lưu loát, “Giúp… Giúp tôi… Hắn ta muốn giết tôi!”
Niên Bách Tiêu khiếp sợ, “Ai muốn giết ông? Tôi làm sao để giúp được ông?”
Thẩm Phục giữ rịt lấy cánh tay của anh ấy, ghì không hề nhẹ, đến mức khiến Niên Bách Tiêu cảm thấy đau đớn. Ông ta như không thở được, cứ há hốc miệng nhìn Niên Bách Tiêu nhưng không thốt lên được dù là nửa câu.
Thật sự giống có người bóp cổ ông ta.
Niên Bách Tiêu dứt khoát bổ một nhát vào gáy ông ta, lực rất mạnh, chính bản thân anh ấy cũng cảm thấy bổ xong, tay mình còn tê dại.
Nhưng Thẩm Phục không ngất đi ngay.
Đây là một điều bất thường, đừng nói là một ông già như Thẩm Phục, với cú bổ vừa rồi của Niên Bách Tiêu, có thể đến cả Lục Nam Thâm cũng không chịu đựng nổi, anh ấy đã dồn hết sức bình sinh.
Thẩm Phục không ngất lịm đi, cũng không còn đau khổ như ban nãy nữa. Ông ta ngồi im, bất động ở đó, cúi gằm mặt xuống, sức ghì cánh tay của Niên Bách Tiêu cũng nhẹ đi một chút. Niên Bách Tiêu nín thở, gọi khẽ một tiếng, “Giáo sư Thẩm?”
Khoảng vài giây sau, Thẩm Phục bất ngờ ngẩng đầu lên.
Nét mặt không còn méo mó, màu đỏ rực trong đôi mắt cũng biến tan. Người ấy nhìn Niên Bách Tiêu, dần dần, thẳng lưng lên, khóe miệng nhếch nhẹ một nụ cười rất thoáng qua, “Cậu hai nhà họ Niên thân thủ tốt đấy chứ, nghe danh đã lâu.”