Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 364


Chương trước Chương tiếp

Cả người Hàng Tư bỗng lâng lâng, bờ môi hơi ngứa ngáy, trái tim thì ấm áp.

Lại giống như có một lưỡi câu đang nhẹ nhàng kéo căng trái tim cô.

Tình cảm thật sự là một thứ kỳ diệu, có thể mọc ra và lớn dần lên từ trong trái tim, để cho dù đối phương đánh mất dáng vẻ ban đầu, cô vẫn có thể nhận ra ngay trong một khoảnh khắc, và ngược lại cũng vậy. Nếu không phải Lục Nam Thâm, thì dù kẻ khác có mang diện mạo này của anh để hành động, cô vẫn có thể phán đoán ra ngay từ giây phút đầu tiên.

Sự phán đoán này giờ đây phần nhiều như một thứ ăn sâu vào cơ thể, bộc phát từ tận trái tim, hết sức tự nhiên, không chút màu mè.

Căn phòng ấm áp vô cùng, bếp lò đang cháy rất rực, lại còn bị men rượu kích động, Lục Nam Thâm vừa cảm thấy đầu óc nặng nề cũng vừa cảm thấy cô gái trong lòng mềm mại khác thường, chỉ muốn hòa tan cô vào trong cơ thể ngay lúc này. Anh si mê quấn lấy đôi môi cô, nhịp thở gấp gáp, dồn dập của cô lọt vào tai anh liền trở thành chất xúc tác trực tiếp nhất.

Đây là cô gái anh muốn hết lòng chăm sóc, là cô gái lớn đến từng này lần đầu tiên anh muốn hy sinh tất cả để bảo vệ thật tốt cho cô, vào khoảnh khắc này cuối cùng anh cũng hiểu cả nỗi đau khổ và niềm hạnh phúc của những đứa con nhà họ Lục khi chìm đắm vào tình yêu. Giống như anh cả của anh, ở trong mắt anh, anh ấy là người đánh đâu thắng đấy, không gì là không thể, như một đỉnh nũi không bao giờ sụp đổ được. Thế mà có một ngày, anh ấy nói với anh, trên đời không có ai là không có điểm yếu, một khi điểm yếu xuất hiện, có thể em sẽ mềm yếu lùi bước, cũng có thể là mạnh mẽ vô song.

Trước kia Lục Nam Thâm có thể hiểu những gì anh cả nói nhưng không thể đồng cảm được, ở trong lòng anh, người nhà đều có thể trở thành điểm yếu của anh, nhưng tất cả bọn họ đều có khả năng và dũng khí thẳng tiến không lùi. Sau khi gặp Hàng Tư, Lục Nam Thâm đã cảm nhận được sâu sắc câu nói đó của anh cả. Hóa ra ngoài huyết thống, trên đời này vẫn có một người có thể khiến anh rối ruột rối gan, mơ mộng nhớ nhung đến thế.

Khi Hàng Tư có phản ứng lại là khi cô nhận ra lưng mình đã chạm vào giường.

Ga giường thấm đẫm hơi thở của t.ình d.ục và sự ấm áp.

Khi Lục Nam Thâm đè người xuống, bàn tay anh cũng theo đà giữ lấy gáy cô. Tay anh lớn, ngón tay gầy và dài. Một người thường xuyên chơi nhạc cụ, ngón tay sẽ khỏe hơn hẳn người thường, nên khi được anh đỡ, cô cảm thấy cực kỳ an toàn.

Nụ hôn trên môi chuyển từ sự dịu dàng như dòng nước chảy ban nãy sang sự triền miên, mạnh mẽ có ý đồ.

Cùng với hơi thở mỗi lúc một nặng nề hơn của người đàn ông, ý định chiếm đoạt cũng càng rõ ràng thêm.

Cho đến khi chiếc áo của cô bị mở ra nhẹ nhàng.

Bàn tay lớn của anh áp nhẹ lên eo cô.

Có một khoảnh khắc giống như bị bỏng, cả người Hàng Tư run lên.

Cú run rẩy này rất khẽ, nhưng đủ khiến Lục Nam Thâm dừng tay lại.

Nhưng anh không đứng dậy ngay, chỉ hơi lùi đôi môi lại, khuôn mặt tuấn tú gần như vẫn áp sát cô. Ở khoảng cách gần như thế này, Hàng Tư có thể cảm nhận được rất nhiều điều. Tim anh đập rất nhanh, mạnh mẽ, dồn dập, như sập b.ắn ra khỏi lồng ng.ực giống như trái tim của cô vậy. Nhịp thở của anh rất nặng nề, hơi thở thì nóng rực.

Cho dù chưa nhìn thấy đôi mắt anh, cô cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa bùng cháy trong nó. Nhưng cô vẫn ngước lên nhìn, khi đối diện với anh, cô thấy con tim mình run rẩy. Quả nhiên, trong đôi mắt anh như nhốt một con thú, nằm sâu trong đầm lầy, bị chèn ép, bị khắc chế. Chỉ cần anh hơi nới lỏng tinh thần, con thú ấy sẽ sốt sắng muốn xông ra ngoài, sau đó róc thịt gỡ xương, nuốt chửng cô vào bụng.

"Hàng Hàng..." Giọng Lục Nam Thâm trầm và khàn, chỉ hai chữ đơn giản mà giống như một chúng được nhúng vào ngọn lửa.

Bờ môi mỏng của anh chạm nhẹ lên trán cô. Anh chỉ gọi cô như vậy, không tiếp tục nói gì, nhưng như thể đang chất chứa ngàn vạn lời muốn nói.

Hàng Tư nhìn thấy ngọn lửa trong mắt anh, chợt nhớ tới câu nói vừa rồi của anh: Nếu nói anh muốn làm gì với em thì sao?

Anh muốn làm gì đó với cô, ngay lúc này đây cô đã hiểu rõ trong lòng. Hoặc có thể nói, ha.m mu.ốn của Lục Nam Thâm đã tồn tại từ lâu, chẳng qua đã được anh giấu kỹ đằng sau lớp vỏ văn hóa và quy củ. Tối nay có lẽ do men rượu xúc tác, cũng có thể vì sự xuất hiện của Kiều Uyên, h.am mu.ốn ấy bèn lộ ra.

Tuy đầu óc đang mông lung nhưng không có nghĩa là đầu óc Hàng Tư nóng đến độ thiếu suy nghĩ.

Tối nay, Lục Nam Thâm có một lời mời nhiệt tình, Hàng Tư nghĩ, nếu cô chưa từng gặp Kiều Uyên, không trải qua chuyện hai năm trước, thì lời mời của anh e là sẽ thẳng thắn và bạo dạn hơn. Nhưng anh lại biết quá rõ những chuyện từng xảy ra với cô, thế nên từ trước tới nay, anh luôn giữ chừng mực, lịch sự với cô.

Hôm nay có thể như vậy, chắc hẳn Lục Nam Thâm cũng đã có cân nhắc, bởi vì anh tuyệt đối không phải người hành xử bồng bột, không suy nghĩ tới hậu quả.

Lục Nam Thâm vẫn đang nhìn cô chăm chú, tình cảm và nỗi nhớ nhung cùng trào dâng, bùng nổ trong ánh mắt, nhưng lại bị anh ra sức kìm nén.

Nhưng phản ứng của cơ thể anh không lừa được ai.

Anh đang đợi một câu trả lời của cô.

Mà Hàng Tư cũng định cho anh đáp án này.

Lần này, cô chủ động ôm lấy cổ anh, nhìn qua ánh lửa bập bùng ngay gần đó, ngón tay cô đang khẽ run lên, khó kiềm chế. Đây có lẽ là quyết định bạo dạn nhất mà cô từng làm, vào khoảnh khắc chuẩn bị đón nhận anh, cô cũng đã cắt đứt hoàn toàn với quá khứ thê thảm.

Cô không muốn tiếp tục đắm chìm vào quá khứ. Lục Nam Thâm không phải là thanh gỗ nổi của cô. Anh là ánh sáng của cô, cô chấp nhận đi về phía ánh sáng ấy.

Lục Nam Thâm cúi mặt nhìn cô, ngọn lửa trong ánh mắt thấm đượm một niềm hạnh phúc to lớn, nhưng đồng thời cũng phần nào nhói lên đau đớn và dè dặt. Anh cúi mặt, sống mũi cao thẳng dịu dàng cọ qua vành tai cô. Anh khẽ thì thầm, "Hàng Hàng, nghĩ kỹ chưa?"

Hàng Tư hơi sững người, sau đó gương mặt lập tức đỏ bừng. Cô đẩy anh, vờ hờn giận, "Em hối hận rồi, anh tránh ra."

Vòng eo thon bị Lục Nam Thâm ôm chặt, anh cười khẽ, "Bây giờ muốn đi cũng không kịp nữa rồi thì phải."

"Vậy anh..."

Anh hôn lên môi cô, chặn đứng mọi lời cô muốn nói, bao gồm có thể là dự định lùi bước đột xuất.

"Lục Nam Thâm..." Hàng Tư thực sự hơi ngợp vì sự nhiệt tình của anh.

Lần này anh hoàn toàn không do dự, vốn dĩ đã phải kìm nén ngọn lửa hừng hực trong lòng một cách vất vả rồi. Anh thốt ra những lời tình cảm nóng bỏng bên tai cô, "Hàng Hàng, anh yêu em."

Hàng Tư có cảm giác thính giác và xúc giác của mình ngay lúc này hoàn toàn được mở rộng ra. Câu nói này của anh đã thực sự, hoàn toàn lọt vào tai cô, tan chảy trong trái tim cô.

Khoảnh khắc ngón tay gầy của anh lách nhẹ chiếc cúc áo của cô ra, cô cũng nghe rất rõ âm thanh ấy.

***

Phương Sênh thấp thỏm, bồn chồn, đứng ngắm tuyết rất lâu bên cửa sổ vẫn chưa thể tịnh tâm lại. Thế rồi cô đi ra cửa phòng, áp tai lên cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài... Không có động tĩnh gì cả.

Niên Bách Tiêu đang ngồi bên bếp lò nướng hồng giòn cho cô, thấy vậy, cuối cùng không nhịn được nữa, đứng lên, tiến tới.

"Cửa này toàn là gỗ cổ mấy trăm năm tuổi, hiệu quả cách âm không phải tốt bình thường đâu, em nghe được gì chứ?" Anh nhắc nhở cô một câu rất chân thành.

Cửa phòng cách âm tốt, giữa hai phòng lại cách nhau một khoảng khá lớn, trừ phi cô chạy tới trước cửa phòng người ta nghe lỏm, giống như ban nãy vậy.

Phương Sênh nghĩ cũng đúng, quyết định dùng lại trò cũ, đang định kéo cửa ra thì bị Niên Bách Tiêu cản lại. Anh đứng sau lưng cô, một tay giữ chặt cánh cửa, "Em đang lo lắng chuyện gì? Nếu thật sự có chuyện gì, Hàng Tư sẽ hét lên, cô ấy đâu có ngốc."

Phương Sênh quay người lại, ngẩng đầu nhìn anh, nét mặt lo lắng, "Bây giờ Lục Nam Thâm vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn. Lỡ như Kiều Uyên lại xuất hiện thì sao? Lỡ như hắn đánh ngất Tư Tư thì sao?"

"Đánh ngất xong thì sao? Hắn có thể ngang nhiên vác Hàng Tư ra ngoài chắc? Hắn đi được đâu?" Niên Bách Tiêu hỏi ngược lại cô một cách rất nghiêm túc.

Khiến cô á khẩu.

Về lý thì đúng là như vậy, nhưng Kiều Uyên chẳng phải là một gã điên ư?

Chương trước Chương tiếp
Loading...