Vào lúc này vẫn là cục diện hai đánh một.
Nhưng cục diện này không có lợi cho ai hết.
Sụt lún vẫn đang tiếp diễn, khả năng lớn nhất có thể xảy ra chính là cả ba cùng nhau bỏ mạng.
Con ngươi của Trần Lâm đỏ sọng lên, nghiến răng, sống chết giữ lấy Kiều Uyên. Trước nay anh ta là người ít nói, im lìm, nhưng nay vì hoàn cảnh éo le của Kiều Uyên mà buộc phải cứu Lục Nam Thâm.
“Cậu không nghĩ cho Hàng Tư sao? Cô ấy vẫn đang ở ngoài kia đó!”
Lục Nam Thâm cảm thán sự trung thành của Trần Lẫm dành cho Kiều Uyên. Anh cúi đầu nhìn xuống, Kiều Uyên kéo tay anh khá mạnh, đôi mắt như vực sâu, đen tối vô bờ.
Anh nói, “Có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất.”
Cho dù Hàng Tư có nghĩ thoáng đến mấy, chỉ cần Kiều Uyên chưa chết thì hắn ta vẫn là một quả bom được chôn trên đường đời sau này. Rồi anh cũng có lúc bận rộn thiếu quan tâm tới cô, cũng có lúc không thể tự mình làm chủ, tới lúc đó Kiều Uyên lợi dụng cơ hội thì phải làm sao?
“Còn về Hàng Tư thì không cần hai người lo lắng.” Lục Nam Thâm cười khẩy.
Mọi cuộc gặp gỡ trên đời đều do duyên phận. Sau khi biết rõ mọi chuyện trong quá khứ, anh cũng hiểu rõ mối quan hệ nhân quả này. Trước khi tới thôn Mai Đường, anh đã chuẩn bị tất cả mọi tình huống.
Tất cả những sự chuẩn bị chu đáo này đều dành cho Hàng Tư.
Bao gồm con đường sau này anh cũng đã trải sẵn cho cô. Cho dù anh thật sự không còn trên đời thì cô vẫn có thể kê gối nằm yên cả đời.
Lại một cơn rung chuyển nữa nổi lên.
Cọc chọn mà Lục Nam Thâm nắm giữ đã hơi long ra.
Trần Lẫm đang rất mất sức, rõ ràng là không còn gắng gượng được thêm quá lâu.
Anh ta không quan tâm Hàng Tư sẽ ra sao, chẳng qua chỉ không muốn Lục Nam Thâm kéo mọi chuyện vào bước đường cùng, thế là anh ta gào lên, “Cậu và tôi cùng kéo anh ấy lên, chúng ta có thể thương lượng mọi chuyện!”
Lục Nam Thâm cười khẽ, cụp mắt nhìn Kiều Uyên, “Đời này có một người tri kỷ như thế đã quá đủ rồi.”
Kiều Uyên bặm chặt môi, sắc mặt rất khó coi, hắn ta ngước mắt nhìn Trần Lẫm, nói từng câu từng chữ, “Không cần cứu cậu ta.”
Trần Lẫm sống chết giữ lấy anh, “Cậu bám chặt tôi!”
Kiều Uyên hướng ánh mắt trở lại phía Lục Nam Thâm, “Tôi không nghĩ cậu tàn nhẫn vậy đó.”
Tàn nhẫn đến mức không buông tha cho cả chính mình.
Lục Nam Thâm đáp lại Kiều Uyên rất bình tĩnh, “Bởi vì tôi không còn gì để nuối tiếc.”
Hung thủ Đoàn Ý không thể chạy thoát, có Trần Diệp Châu ở đó, cũng có cả Niên Bách Tiêu. Một người là cảnh sát, một người là anh em chí cốt của anh. Cảnh sát có trách nhiệm của cảnh sát. Anh em tuy ngoài miệng nói không quan tâm nhưng anh tin rằng, Niên Bách Tiêu quan tâm tới anh hơn bất kỳ ai khác.
Anh cũng không lo lắng cho dàn nhạc. Chân tướng về vụ án hai năm trước cuối cùng cũng đã nổi lên trên mặt nước, mây đen bao trùm dàn nhạc cũng đã tan đi. Còn về Ode to soul, anh tin rằng nó sẽ tiếp tục sáng lập nên những huy hoàng của riêng nó.
Anh không cố tỏ ra bình tĩnh mà thật sự là bình tĩnh tới mức khiến người ta thấy lạnh sống lưng.
Trên đỉnh đầu, mây đen vần vũ, giống như những con sóng lớn đang dâng trào trên bầu trời.
Kiều Uyên nghiêm giọng hỏi, “Với A Tư thì sao? Chẳng lẽ cậu thật sự không nuối tiếc cô ấy một chút nào sao?”
Một tảng đá khổng lồ rớt xuống khoảng không tối tăm, vô tận dưới chân.
Lục Nam Thâm nhếch môi cười nhưng giọng nói hơi khô, “Chắc chỉ có cô ấy thôi.”
Tiếc rằng đã không có cơ hội được chứng kiến cô rực rỡ, huy hoàng đứng trên sân khấu. Cũng tiếc rằng đã không còn cơ hội nhìn thấy hình ảnh cô nỗ lực vì giấc mơ. Càng tiếc hơn khi không có cơ hội nắm tay cô đi xa hơn nữa.
Những lời này anh không nói ra.
Nếu sau cùng tất cả đều phải bị tận diệt, những nuối tiếc dành cho Hàng Tư sẽ bay đi theo gió. Anh chỉ mong sao cô luôn luôn bình an, ngày ngày hạnh phúc.
Đôi mắt Kiều Uyên ảm đạm không một tia sáng như cành cây khô rơi xuống giếng hoang. Gió rít qua tai, những tiếng ầm ầm vẫn vang vọng trên đỉnh đầu. Rất lâu sau, hắn ta chợt bật cười, có vẻ như đang lẩm bẩm, “Không ngờ… Vì cô ấy cậu có thể không cần cả tính mạng.”
Một câu nói rất khẽ, nhưng hắn ta biết Lục Nam Thâm sẽ nghe thấy.
Gió thổi câu trả lời của Lục Nam Thâm lọt vào tai Kiều Uyên, “Kiều Uyên, đây đều là những gì chúng ta nợ cô ấy.”
Gương mặt Kiều Uyên run lên, nụ cười đắng chát cứng đờ bên bờ môi.
Lát sau, nụ cười bên khóe miệng hắn ta mới từ từ rộng mở, nhưng phần nhiều mang một cảm giác cô đơn. Đôi mắt vốn không nhìn thấy đáy càng khô khốc, không một chút hy vọng.
Hắn ta nói, “Lục Nam Thâm, tôi nhường cơ hội sống này cho cậu. Không vì điều gì khác, chỉ vì A Tư.”
Lục Nam Thâm nhíu chặt mày lại, một giây sau chợt cảm giác cổ tay áo được buông ra.
Giây phút cúi đầu nhìn xuống, bên tai anh vang lên tiếng hét thảm thiết của Trần Lẫm, “Anh Kiều!”
Kiều Uyên đã buông tay.
Bên này hắn ta buông tay, toàn bộ sức nặng đột ngột bị kéo xuống, Trần Lẫm không thể níu hắn ta lại được.
Toàn bộ cơ thể hắn rơi xuống dưới vực thẳm cùng vô số tảng đá. Hắn ta mặc đồ đen, dần dần hòa một màu với vực sâu không thấy đáy ở dưới chân.
Chỉ có đúng gương mặt đó là trắng nhợt ra.
Tối như vậy mà ánh mắt vẫn vô cùng sắc nét.
Giống như một sự giải thoát.
Lại thêm một nhân cách biến mất.
Nhưng trái tim Lục Nam Thâm bỗng nhói lên một cơn đau.
Cọc nhọn đã long ra, khu vực an toàn cuối cùng cũng không còn nữa. Lục Nam Thâm cắn chặt răng, không kịp suy nghĩ nhiều, cánh tay giữ lấy điểm tựa cuối cùng, tay kia bấu chặt lấy mặt đất mới có thể giữ vững cơ thể, dùng chút sức cuối cùng để bò lên trên.
Trần Lẫm đau khổ tột cùng, nằm bò ra đó, bả vai đang run lên.
Lục Nam Thâm đã không còn sức nữa, nhưng tiếp theo đây Trần Lẫm sẽ thế nào, anh không thể biết được, anh vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn được.
Nơi trái tim vẫn đang đau đớn không rõ lý do.
Người anh căm hận nhất là Kiều Uyên, nỗi uy hiếp lớn nhất của anh cũng là Kiều Uyên.
Cái chết của Kiều Uyên nằm trong tính toán của anh, thế mà đến lúc kế hoạch ấy thành sự thật, anh lại thấy nghẹn lòng và buồn bực.
Đáng lẽ không nên có cảm xúc này mới phải.
Đã có biết bao nhân cách phụ chết rồi, anh đều hoàn toàn bình thản.
Nhưng đồng thời, anh cũng thở phào.
Kiều Uyên chết rồi, thứ uy hiếp đến Hàng Tư cũng đã được giải quyết.
Trần Lẫm từ từ đứng lên, đứng sững ở đó, nhất thời yếu ớt đến đáng sợ, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay anh ta đi mất.
Lục Nam Thâm cũng cắn răng để đứng dậy. Anh nghĩ bao lâu nay Trần Lẫm vẫn luôn đi theo Kiều Uyên. Nay Kiều Uyên đã chết, anh ta chắc chắn sẽ muốn trả thù cho Kiều Uyên.
Tần suất rung chấn xung quanh đã giảm bớt.
Trần Lẫm tuyệt vọng quan sát xung quanh, quả nhiên đây chính là quyền lực của nhân cách chính.
“Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao cậu lại là nhân cách chính? Vì sao lại nhất quyết chọn cậu?”
Dưới chân đã yên ắng.
Lục Nam Thâm nhặt lên một con dao ở dưới đất, vết máu trên lưỡi dao đã hoàn toàn biến mất.
Những nhân cách phụ đã chết cứ thế biến mất khỏi thế giới ý thức, không để lại một chút dấu vết nào.
“Tại anh đã ở cạnh Kiều Uyên quá lâu rồi. Hoặc nên nói các người chung quy vẫn không nhận ra được một điều, trước tiên tôi phải tồn tại trên thế giới này trước rồi mới có các người.” Lục Nam Thâm tay cầm dao găm, gằn rõ từng chữ, “Nhân cách phụ, mãi mãi sẽ chỉ là nhân cách phụ.”
Trần Lẫm nheo mắt lại, “Cậu tưởng tôi không giết được cậu ư?”
Ánh mắt Lục Nam Thâm chuyển lạnh, “Bao lâu nay anh vẫn luôn sống dựa vào Kiều Uyên, nói cho cùng chỉ là một cái bóng của Kiều Uyên. Những lần hành động đơn lẻ của anh nói cho cùng cũng là do Kiều Uyên sắp đặt. Trần Lẫm, có biết vì sao xung quanh tất cả đều ngừng lặng không?”
Anh nói chậm rãi, rõ ràng đã rất yếu ớt, vậy mà từ ngữ vẫn vô cùng sắc bén, “Với thể lực hiện tại của tôi, nếu đối đầu, tôi quả thực không phải đối thủ của anh. Nhưng anh thì không có khả năng để sinh tồn.”
Nói một cách khác, thứ Trần Lẫm hy vọng đạt được không phải là tranh đoạt quyền lực của nhân cách chính. Cho dù cho anh ta cơ thể này, anh ta cũng không biết phải sống tiếp như thế nào.
Trần Lẫm mím chặt môi, có một khoảnh khắc, sự hằn học trong ánh mắt như thấm đẫm thuốc độc, nhưng nó cũng thay đổi rất nhanh. Khóe môi anh ta từ từ nhếch lên, cũng vô vàn bất lực và thỏa hiệp giống Kiều Uyên ban nãy.
Anh ta nói nhỏ, “Lục Nam Thâm, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cậu là nhân cách chính rồi…” Dứt lời, anh ta hướng mắt về phía vực thẳm đen ngòm. Khe hẹp đó giống như miệng của một con quái vật, sâu không thấy đáy, hướng thẳng xuống địa ngục.
Trần Lẫm không nói thêm gì nữa, nhảy xuống một cách quyết đoán, không chút do dự.