Giang Đông Dương và Thẩm Lập Hạ không phải người yêu, giống với những gì trước đó Lục Nam Thâm phân tích. Nhiệm vụ mà bọn chúng nhận được từ người thuê là khiến Lục Nam Thâm bị thương nặng.
Bọn chúng không cần biết thân phận của Lục Nam Thâm là gì hay Lục Nam Thâm có thù oán gì với người đi thuê. Chúng chỉ cần cầm tiền và thay người ta trừ khử mối họa. Hai người ấy trước đó là côn đồ chuyên nghiệp, ở bên ngoài hay sắm vai người yêu để hợp tác làm nhiệm vụ, che mắt người khác. Chỉ cần trả tiền, chúng sẽ làm bất cứ việc gì, ngoại trừ giết người, bắt cóc trẻ em và buôn bán m.a t.úy.
Giang Đông Dương và Thẩm Lập Hạ không phải quân cảm tử nên không đến mức bị bắt thì sẽ phải tự vẫn để giữ bí mật. Vì thế khi thẩm vấn bọn chúng, Trần Diệp Châu cũng hỏi ra được tình hình chung một cách thuận lợi.
Phục vụ cho chủ, đây là tôn chỉ làm việc của Giang Đông Dương và Thẩm Lập Hạ. Người thuê chúng chưa bao giờ lộ diện, chỉ có tài khoản tạm thời và số điện thoại tạm thời để liên lạc. Khi hỏi đến nhiệm vụ cụ thể, Giang Đông Dương bày tỏ: Người thuê nhấn mạnh chỉ làm bị thương nặng, phải giữ mạng sống cho đối phương. Nếu nhất định phải giết người thì chúng tôi cũng sẽ không nhận.
Trần Diệp Châu hỏi: Trong trường hợp thành công, bọn chúng sẽ liên lạc với người thuê bằng cách nào?
Giang Đông Dương lắc đầu: "Chúng tôi và người thuê thuộc dạng giao kèo dứt điểm một lần, tiền cũng chuyển khoản một lần duy nhất, sau khi thực hiện, dù thành công hay thất bại cũng sẽ không liên lạc với người thuê. Ví dụ như vụ lần này, chúng tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ thất thủ. Chúng tôi đã tính toán chuẩn xác thời gian ra tay và thời gian từ lúc ra tay tới khi tàu về ga. Chỉ cần chúng tôi xuống tàu thuận lợi thì tỷ lệ bị tìm thấy là rất nhỏ."
Quan trọng hơn là người thuê từng dặn dò: Đối tượng mà họ cần làm bị thương không khó đối phó, nhưng điều kiện tiên quyết là...
"Kẻ thuê Giang Đông Dương rất có thể chính là hung thủ, nhưng cũng có thể là một người làm việc cho hung thủ. Nhưng dù thế nào thì cũng liên quan mật thiết tới hung thủ. Tóm lại, khi Giang Đông Dương nhận nhiệm vụ cũng đã nhận được một đoạn ghi âm, một đoạn âm thanh kéo dài hai phút. Dù là Giang Đông Dương hay Trần Diệp Châu, sau khi nghe xong đoạn âm thanh ấy, họ đều bày tỏ chưa nghe thấy bất cứ âm thanh nào, nghe xong họ cũng không có bất cứ phản ứng nào."
Nhưng đoạn âm thanh ấy được người thuê hết sức nhấn mạnh, ít nhất một tiếng trước khi động thủ phải mở nó lên.
Trên đường bốn người họ tới thôn Mai Đường, Trần Diệp Châu thông tin lại kết quả thẩm vấn cho Lục Nam Thâm, cũng gửi cho anh đoạn âm thanh kia. Tuy rằng Lục Nam Thâm biết vấn đề nằm ở chính âm thanh ấy, nhưng anh vẫn bật lên nghe.
Niên Bách Tiêu và Phương Sênh không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, những thứ lọt vào tai hoàn toàn trắng xóa. Lục Nam Thâm tắt ngay nó đi chỉ khoảng mười giây sau khi bật lên, nhíu chặt mày lại. Hàng Tư vẫn tạm ổn, không có phản ứng mãnh liệt như lúc ở trên tàu, một là vì thời gian bật âm thanh khá ngắn, hai là trước khi bật lên, Lục Nam Thâm đã để nó ra xa khỏi cô.
Mọi chuyện đã sáng tỏ trong phút chốc, ban đầu hung thủ muốn lợi dụng đoạn âm thanh này để kí.ch th.ích Lục Nam Thâm, sau đó mới để Giang Đông Dương ra tay. Như vậy, ngoài lý do giúp Giang Đông Dương tiện ra tay thì còn một lý do quan trọng khác.
"Khiêu khích." Lục Nam Thâm nói, "Bằng không hắn đã chẳng bảo Giang Đông Dương chỉ làm tôi bị thương nặng chứ không giết tôi."
Đây có lẽ là nguyên nhân lớn nhất.
Hàng Tư đồng ý với điểm này, "Thế nên, bất luận đám Giang Đông Dương có thành công hay không, hung thủ cũng đều không lo, mà vì chứng cứ đã bị xóa sạch sẽ nên hắn càng không lo Giang Đông Dương khai ra được gì."
Nói cho cùng, những chuyện Giang Đông Dương khai với cảnh sát không có nhiều giá trị đối với Lục Nam Thâm, vì những gì cần biết anh đã biết cả rồi.
"Hung thủ cho rằng mạng của cậu là của hắn, thế nên cậu xem, hắn tuyệt đối không để cậu chết trong tay ai khác." Niên Bách Tiêu nói một cách thẳng thắn.
Phương Sênh đăm chiêu giây lát: "Vậy mọi người nói xem, rốt cuộc hung thủ có biết tình trạng của Nam Thâm không?"
Câu hỏi này đáng để suy nghĩ.
Từ trước tới nay họ luôn cho rằng hung thủ chỉ nhắm vào Lục Nam Thâm, còn lâu nay hung thủ luôn chơi trò mèo vờn chuột với Lục Nam Thâm, chẳng qua chỉ là tâm lý khiêu khích đang thao túng.
"Thế nên, phải chăng vẫn còn một khả năng khác?" Phương Sênh nghĩ ra nguyên nhân mấu chốt nhất.
Hàng Tư rùng mình, cùng tần số với Phương Sênh: "Còn có khả năng là hung thủ biết muốn giết Nam Thâm không hề dễ dàng."
Phương Sênh gật đầu thật mạnh, rồi quay đầu nhìn hai người họ: "Đây cũng là ý mình muốn nói đó."
Niên Bách Tiêu cho xe đi chậm lại.
Lục Nam Thâm thì rơi vào trầm tư.
Hàng Tư đang khá tỉnh táo, cô tiếp tục phân tích theo khả năng này: "Hung thủ bám chặt bao năm nay, nếu nói không hiểu chút nào về Nam Thâm là điều không thể, thế nên khả năng cao hung thủ đã biết Nam Thâm không dễ đối phó. Nếu thật sự có nguyên nhân này, vậy thì việc hung thủ dẫn dắt Nam Thâm tìm hiểu sâu về vụ án sẽ không đơn giản chỉ là khiêu khích nữa. Rất có thể hắn đang muốn tìm ra cách để đối phó với Nam Thâm."
Nam Thâm có nhiều nhân cách, tuy giữa các nhân cách ấy có sự cạnh tranh nhưng khi đối mặt với kẻ địch bên ngoài sẽ trở thành một chiến sĩ lục giác, mỗi người có một thế mạnh riêng.
Hung thủ muốn đối phó với Lục Nam Thâm, nếu cứng đầu đối chọi thì Kiều Uyên và Trần Lẫm đều là đối thủ cực mạnh; nếu đọ trí tuệ, Lục Nam Thâm và Thẩm Phục lại không hề thua kém.
Hung thủ muốn đối phó với Kiều Uyên và những người khác thì việc lợi dụng âm thanh để kiểm soát là tiện lợi hơn cả. Nhưng vấn đề là Lục Nam Thâm lại có một đôi tai nhạy bén, anh sẽ kịp thời phát hiện ra vấn đề và có đối sách phù hợp.
Âm thanh làm hại được những người khác thì Lục Nam Thâm nghe được, âm thanh làm hại được Lục Nam Thâm thì lại không có tác dụng với mấy người khác, đây có lẽ là chuyện khó nhằn nhất với hung thủ chăng.
"Lục Nam Thâm," Niên Bách Tiêu lại âm thầm tăng tốc, lái xe vừa vững chắc vừa nhanh chóng. Đã vào núi rồi, đường vòng quanh co khó đi nhưng với Niên Bách Tiêu lại quá đơn giản. "Mấy vị ở trong người cậu ai cũng có mục đích riêng, không thể tin được."
Dĩ nhiên là không thể tin.
Sự tồn tại của cơ thể này là cơ bản, nếu giữ vững được điều căn bản, sau đó sẽ là cuộc chiến giữa nhân cách chính và nhân cách phụ.
"Hiện tại còn thiếu camera giao thông ở một hướng nữa." Rất lâu sau, Lục Nam Thâm lên tiếng.
Tin nhắn thoại Wechat của Lưu Quân và camera hành trình của Trần Hồ đều chứng minh được hung thủ đang lảng vảng quanh đó. Lần theo đường giao cắt của hai luồng âm thanh ấy có thể xác định được phương hướng đại khái. Điều kiện tiên quyết là phải tìm được camera giao thông để làm chỗ dựa vững chắc cho lập luận.
Hàng Tư như bị di chứng, đầu vẫn còn quay quay. Cô hỏi: "Phía Trần Diệp Châu đã chịu bó tay ư?"
Lục Nam Thâm nhíu mày: "Bây giờ tất cả mọi việc đều đang đổ dồn lên đầu Trần Diệp Châu, chưa chắc anh ta đã kham nổi. Hơn nữa đoạn camera ấy không dễ tìm. Nghe nói có mấy camera ở một vài điểm quan trọng khi ấy đều đang sửa chữa."
Nghe xong, tim Hàng Tư lạnh đi một nửa: "Vậy phải làm sao?"
"Có cách." Lục Nam Thâm nhìn ra vẻ nhợt nhạt trên gương mặt cô, anh lại kéo cô vào lòng, "Tạm thời đừng lo về mấy chuyện này, em nghỉ ngơi thêm chút đi."
Hàng Tư không muốn nghỉ ngơi, nhưng nép trong lòng anh, cơn buồn ngủ cứ từ từ ập tới. Cô không nói thêm nhiều với anh nữa, nhắm mắt lại là không biết gì nữa.
Phương Sênh vẫn còn thấy khó hiểu: "Âm thanh đó lợi hại vậy sao? Sao cảm giác Tư Tư bị di chứng vậy?"
"Không liên quan đến đoạn âm thanh đó." Lục Nam Thâm cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, nói khẽ.
Niên Bách Tiêu lập tức hiểu ngay, "Cậu đã can thiệp vào?"
Nói thì không dễ nghe nhưng sự thật là vậy. Lục Nam Thâm gật đầu, xoa đầu Hàng Tư: "Lúc này, việc cô ấy cần làm nhất chính là nghỉ ngơi."
Như vậy, một chút suy nghĩ còn lưu lại trong lòng đối với Kiều Uyên mới dần phai nhạt.