Những người khác tin chắc vào trường hợp thứ hai hơn.
Tình hình của con trai, người làm mẹ không thể không biết. Hơn nữa trước khi rời đi, Hàng Tư còn quan tâm, hỏi han mẹ của Điền Đại Vũ, hỏi bà ta bắt đầu đổ bệnh từ lúc nào. Trần Diệp Châu nói, "Dựa vào các thông tin điều tra được mà chúng ta đang nắm trong tay, năm thím Điền đổ bệnh trùng hợp cũng là năm Điền Đại Vũ xảy ra chuyện."
Niên Bách Tiêu và Phương Sênh cũng bày tỏ, trạng thái của thím Điền nhìn thoáng qua là biết do quá đau lòng, tuyệt vọng.
Lục Nam Thâm và Hàng Tư không tham gia thảo luận, đều im lặng cả. Trần Diệp Châu cảm thấy phản ứng của họ khá kỳ lạ, bèn hỏi Lục Nam Thâm có phát hiện được gì không trước. Lục Nam Thâm chau mày, nhìn trân trân vào ngọn lửa đang nhảy nhót trong bếp lò, "Tôi đang nghĩ tới hung thủ."
Những người khác đều nhìn về phía anh.
Ánh lửa nhảy vào trong đôi mắt anh, tận sâu trong đôi mắt như có một đóa hoa yêu nghiệt đang lấp lánh. Giọng anh rất trầm, "Đang nghĩ xem hắn có biết chuyện trong thôn Mai Đường tồn tại 'bug' hay không."
Câu này vừa bật ra, mấy người khác đều cảm thấy bất ngờ, ngay cả Hàng Tư cũng tạm dừng suy nghĩ, ngước mắt lên nhìn anh. Góc nghiêng của anh được phản chiếu lại trong ánh sáng, tạo cảm giác thâm sâu, khó hiểu, khiến Hàng Tư bất thình lình nhớ tới biểu cảm của anh khi tới trước cửa nhà thím Điền, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô, cô vô thức "á" một tiếng.
Lục Nam Thâm hướng mắt nhìn qua, khoảnh khắc anh nhìn vào mắt cô, cả hai như đã có thần giao cách cảm. "Nghĩ ra rồi à?" Tuy anh đặt câu hỏi nhưng khẩu khí thì giống khẳng định hơn.
Có một khoảnh khắc, trái tim Hàng Tư chợt ấm áp hơn, như thể sự ấm nóng của bếp lò đã theo từng lỗ chân lông, len lỏi vào tận trong lòng. Cô cảm thấy mình suy nghĩ không sai, hơn nữa cảm giác kỳ lạ và ngứa ngáy tận tậm can này hóa ra chính là ăn ý. Cô lên tiếng, "Tức là khi tới gần nhà thím Điền, anh đã bắt được những âm thanh khác."
Cô nói vậy là những người khác lập tức hiểu ngay. Trong thôn Mai Đường không có sóng, đồng thời do chịu ảnh hưởng của từ trường bất thường khiến thính lực của Lục Nam Thâm và cảm giác của Hàng Tư cũng gặp vấn đề, tất cả mọi chuyện rõ ràng là do hung thủ bài binh bố trận. Nhưng bây giờ xem ra, vị trí của nhà thím Điền là một nơi ngoài ý muốn, cũng chính là "bug" mà Lục Nam Thâm vừa nói tới.
Lục Nam Thâm gật đầu, "Tuy không thể nghe rất xa như lúc ở bên ngoài, nhưng trong nhà nói gì thì vẫn nghe được hết." Anh ngẫm nghĩ, "Thế tức là căn nhà của thím Điền nằm tại vị trí chưa bị từ trường bao trùm hoàn toàn, vấn đề là hung thủ có biết chuyện này hay không."
So với Lục Nam Thâm, Hàng Tư vẫn còn cảm nhận được khá hạn chế. Có điều như vậy là quá đủ dùng rồi, giống như cô vừa được mở khóa một kỹ năng nào đó, không cần biết hung thủ bày binh bố trận ra sao, chí ít họ sẽ giành lại được một ít quyền chủ động. "Nghe được điều gì?" Hàng Tư hỏi.
"Mọi người còn nhớ lúc đó trước khi chúng ta vào nhà, đồng lão đang nói chuyện với thím Điền không?" Lục Nam Thâm khẽ nói, "Lúc ấy đồng lão nói rằng: Yên tâm, sau lễ Vấn Thiên, Đại Vũ sẽ được an lạc."
Nghe xong câu ấy, Niên Bách Tiêu cảm thấy rất kỳ lạ, "Thím Điền chẳng hề quan tâm, hỏi han tới đứa con giả bên ngoài, sao vẫn còn vì anh ta... Ừm, từ đó nói thế nào nhỉ? À đúng, cầu phúc." Nghĩ một chút, anh ấy bổ sung thêm, "Bình an may mắn hả?"
Trần Diệp Châu lên lớp một bài cho anh ấy, "Theo cách biểu đạt của tiếng Trung, thông thường người ta không dùng từ 'an lạc' cho những người còn sống." Nếu muốn dùng, họ sẽ dùng cả cụm bình an, may mắn, còn nếu tách lẻ từng từ một thì chúng sẽ mang những hàm nghĩa khác.
Rõ ràng, Niên Bách Tiêu hơi ngơ ngác.
Lúc này, không ai có thời gian rảnh để phổ cập cho anh ấy, Hàng Tư ngẫm nghĩ, "Thế tức là Đại Vũ họ đang nói đến là Điền Đại Vũ đã chết thật rồi."
"Cũng có thể nói rằng, đồng lão hoàn toàn biết chuyện này." Lục Nam Thâm bổ sung một câu.
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Mùi lạc rang thơm lừng quyện cùng tiếng lửa cháy lép bép, ngay cả những bông tuyết rơi ngoài kia dường như cũng có động tĩnh. Rất lâu sau, Hàng Tư bất chợt lên tiếng, nói ra một vấn đề cô lấn cấn nãy giờ từ lúc đi vào nhà. "Mọi người có cảm thấy... biểu hiện của thím Điền quá lộ liễu không?"
***
Thẩm Phục "đã tới".
Khi Hàng Tư gõ cửa đi vào phòng, định hỏi tỉ mỉ Lục Nam Thâm những chuyện liên quan đến Tuế Tế. Niên Bách Tiêu ở cùng với Phương Sênh nên trong phòng chỉ có mình Lục Nam Thâm. Khoảnh khắc mở cửa, ngay từ ánh mắt đầu tiên, Hàng Tư đã nhận ra. Cô sửng sốt: "Giáo sư Thẩm?"
Ngay sau đó cô im bặt, nhanh chóng len vào phòng và đóng kín cửa lại. Trần Diệp Châu vẫn chưa biết về chuyện Lục Nam Thâm có nhiều nhân cách. Không phải họ cố tình giấu giếm anh ta, mà sợ rằng trong trường hợp biết thêm chuyện này, khả năng phán đoán của Trần Diệp Châu sẽ bị ảnh hưởng.
Thể trạng tổng thể của Thẩm Phục không tốt lắm. Ông ta khá yếu ớt, nhưng thấy Hàng Tư vẫn rất vui vẻ, gọi cô tới ngồi cạnh.
Trên bàn có một bình rượu mai, thanh mát thơm lừng. Trong phòng này cũng có bếp lò, nhưng chỉ là loại rất nhỏ, khảm sâu vào tường, không khác mấy với các loại lò sưởi thường nhìn thấy. Trong lò, củi đang cháy, căn phòng tương đối ấm áp, hương rượu càng lan tỏa khắp bốn phía.
Hàng Tư khá lo lắng cho tình trạng của ông ta, nhưng giây phút nhìn thấy ông ta xuất hiện cô cũng rất vui, chí ít cô cũng thấy yên tâm phần nào. Thẩm Phục tươi cười hỏi cô, "Cô nói xem cô đang lo cho tôi? Hay là lo Lục Nam Thâm không còn ai giúp đỡ?"
"Giáo sư Thẩm, tôi đang lo lắng cho ông." Sắc mặt Hàng Tư rất nghiêm túc.
Có lẽ không ngờ cô sẽ nói như vậy, ánh mắt Thẩm Phục hơi sững lại, rồi ông ta cười ngay lập tức, "Lẽ nào cô không hy vọng tôi biến mất luôn từ đây, và Lục Nam Thâm cũng bớt bị một nhân cách khác uy hiếp ư?"
"Tôi nghĩ là ông không thể uy hiếp được Lục Nam Thâm." Hàng Tư rất chân thành, "Đối với anh ấy, ông là một sự tồn tại an toàn, đồng thời có ông, Lục Nam Thâm cũng giống như hổ mọc thêm cánh."
Có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt Thẩm Phục, vừa sửng sốt lại vừa mừng vui. Ông ta quan sát Hàng Tư một lượt, "Được đấy Tiểu Hàng Tư, không ngờ cô lại tin tưởng tôi như vậy." Những câu chữ nghe có vẻ đùa giỡn, nhưng ngữ khí dường như lại rất cảm động.
Buông một tiếng thở dài, ông ta nói, "Tôi vẫn đang bình phục dần, bây giờ vẫn chưa thực sự ổn. Vệ Trường quá thâm độc rồi. Mấy người nhất định phải thận trọng. Một khi hắn ta chưa thành công, hắn ta là kẻ dám hy sinh quân mình để hạ gục quân địch đấy."
Nghe xong câu này, Hàng Tư vô thức nhớ tới lần gặp Vệ Trường trước đó, sống lưng lạnh toát. "Giáo sư Thẩm, lần này ông tới có liên quan tới Đoạn Ninh phải không?"
Cô không quá tự tin về câu hỏi này. Dù sao thì Thẩm Phục đang bị thương, giờ lại đang ở một nơi không có sóng, cho dù ông ta là hacker cao thủ cũng không làm được gì.
Thẩm Phục rất chung tình với rượu hoa mai, trước khi cô vào ông ta đã uống kha khá rồi. Thấy ông ta cầm bình rượu lên định uống tiếp, Hàng Tư nhanh tay nhanh mắt cản lại. Thẩm Phục ngước mắt nhìn cô, "Cô đang sợ tôi chuốc say bạn trai cô chứ gì?"
Hàng Tư muốn nói cô chỉ suy nghĩ cho sức khỏe của ông ta, nhưng sau đó cô nghĩ lại, đó vẫn là cơ thể của Lục Nam Thâm thôi mà? Vết thương của Thẩm Phục không liên quan tới cơ thể. "Uống rượu hỏng việc, tôi muốn tốt cho ông thôi."
Câu này chắc không có vấn đề gì chứ.
Thẩm Phục miết nhẹ ngón tay cái lên bình rượu, cảm thán, "Thật sự tiếc vì gặp loại rượu hoa mai này quá muộn. Còn cả cô nữa, Tiểu Hàng Tư ạ. Tuy nói vậy có không phù hợp cho lắm nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc vì quen biết cô bé quá muộn."
Chứng kiến cảnh này, Hàng Tư cứ có một cảm giác mơ hồ, Thẩm Phục như đang giấu một nỗi buồn nào đó trong lòng. Cô là người không giỏi thể hiện cảm xúc, nghe xong tuy thấy cảm động nhưng không biết nên phản hồi thế nào. Có điều rõ ràng là Thẩm Phục không mong chờ sự đáp lại của cô, ông ta liên tục xua tay, "Nói về chuyện chính đi. Để tôi nói cho cô về chuyện của Đoạn Ninh. Nhớ kỹ, nhất định phải nhắc nhở Lục Nam Thâm hành xự thật cẩn thận. Lai lịch của người tên Đoạn Ninh kia không đơn giản đâu."