Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 385


Chương trước Chương tiếp

Đoàn Ý dễ nổi giận, cảm xúc dễ bị xáo trộn.

Đương nhiên, chuyện này có thể liên quan đến việc hắn cho rằng mọi thứ đã được ấn định. Ở trong tình thế hiện tại, mọi kế hoạch và mục đích của hắn đều đã thành hiện thực, hắn chỉ cần một đoàn công kích cuối cùng mà thôi.

Họ đã không còn khả năng phản kháng. Một người càng có ý chí kiên cường khi đối mặt với sự ảnh hưởng của một từ trường có độ phức tạp cao như thế này sẽ lại càng khó để tỉnh táo, ví dụ như Lục Nam Thâm, hay ví dụ như Trần Diệp Châu.

Nhưng Đoạn Ý không hề bị chọc giận.

Ngược lại hắn còn cười, rất lạnh lùng.

“Tao đã chấp nhận dụ chúng mày vào nơi này thì chưa từng nghĩ đến chuyện thoát ra.” Hắn nói rất chậm rãi và từ tốn, sau đó thẳng thừng khoanh chân ngồi xuống đối diện với họ. “Từ nhỏ, tao đã là một kẻ bị ông trời bỏ rơi rồi, từ ngày gặp được cha nuôi mới được sống ra hồn người. Tao không cần biết ông ấy đã làm gì, tao chỉ biết ông ấy là người đối xử với tao tốt nhất trên đời này. Ông ấy chết đi, bầu trời của tao cũng sập xuống. Chỉ cần trả thù được cho ông ấy, thì sống hay chết cũng chẳng còn gì khác biệt.”

Khi nói lời này, đôi mắt hắn ánh lên những tia sáng rất khác thường, thâm trầm như mực, không nhìn thấy một chút tươi sáng nào. Khẩu khí của hắn càng nhẹ nhàng lại càng khiến sống lưng người ta lạnh ngắt.

 “Còn về thím Điền, Đại Vũ đã không còn. Bà ấy cũng giống tao, chỉ cần có thể báo thù, những chuyện khác không quan trọng.”

Câu nói này nhận được sự đồng thuận của thím Điền. Bà ta ngập ngừng, “Phải, chỉ cần bọn họ chết đi, con tôi cũng sẽ được nhắm mắt, vậy thì tôi sống hay chết cũng không quan trọng.”

Niên Bách Tiêu nhíu mày quát to, “Thế nào gọi là sống chết không quan trọng? Chỉ có một lần để sống trên đời mà lại nói là không quan trọng? Thím chưa từng nghĩ đến Đại Vũ sao? Thím chết vì anh ta như vậy, anh ta có thể nhắm mắt được thật sao?”

Thím Điền sững người, lẩm bẩm một lúc, “Nó đã không còn rồi mà…”

“Thím Điền, người làm sai không phải là thím. Đại Vũ nhà thím đã ra đi hàm oan rồi, chẳng lẽ thím còn muốn bỏ mạng vì hai kẻ hung thủ đứng sau ư? Có đáng không?” Hàng Tư nói tiếp theo ý của Niên Bách Tiêu, “Ý đồ hợp tác với Đoàn Ý của thím tôi có thể hiểu được, là vì thím thân cô thế cô, cảm thấy mình không đọ lại được bọn họ. Nhưng bây giờ thì khác, người theo chúng tôi tới đây…”

Cô ra hiệu về phía Trần Diệp Châu, “Anh ấy là cảnh sát, anh ấy có thể lo cho chuyện của thím. Cái chết của Đại Vũ có ẩn tình, đây sẽ là chức trách của cảnh sát Trần. Chỉ cần thím chịu hợp tác với anh ấy, Đại Vũ chắc chắn sẽ được rửa sạch nỗi oan.”

Thím Điền nghe xong, tuy nét mặt không có quá nhiều biểu cảm nhưng ánh mắt đã vô thức hướng về phía Trần Diệp Châu.

Đoàn Ý cười ghê rợn: “Không ngờ cô cũng giỏi xúi bẩy người khác đấy chứ, cô cảm thấy có ích không? Đừng phí sức nữa, không thể thoát khỏi nơi này đâu. Chẳng mấy chốc nơi này sẽ xảy ra tuyết lở, cùng nhau chết trong đây chẳng phải càng thú vị hơn sao?”

Rõ ràng, hắn biết rõ khi nào tuyết sẽ lở, đó cũng là khoảnh khắc hắn chờ đợi.

Hàng Tư âm thầm suy nghĩ, không để cho hắn đắc ý quá nhiều bèn nhiều, “Thím Điền, thím và hắn ta hoàn toàn khác nhau, tính chất vụ án khác nhau, những gì phải đón nhận cũng khác nhau.”

Cô mặc kệ Đoàn Ý, “Điền Đại Vũ bị kẻ xấu hãm hại nhưng bố của Đoàn Ý thì cấu kết để làm điều phạm pháp, buôn bán trẻ em, lợi dụng trẻ em để làm toàn việc xấu xa. Nói cho cùng, cái chết của ông ta chỉ liên quan đến một mình ông ta, ông ta mất mạng trên đường chạy trốn, đây lẽ nào không phải là ý trời? Đến ông trời cũng không nhìn nổi nữa, thế nên cha nuôi của hắn ta chết vẫn chưa hết tội. Còn Đại Vũ thì sao?”

Đoàn Ý tức giận lao tới, “Con đàn bà chết tiệt, mày câm miệng cho tao!” Hắn vươn tay bóp chặt cổ cô, lửa như sắp bùng lên trong đôi mắt, “Năm xưa nếu không vì mày và Lục Nam Thâm, bố nuôi của tao đã không chết!”

Tay của hắn khô ráp, mạnh mẽ, kẹp chặt lấy cổ cô như một cỗ máy lạnh lẽo, khiến cô không sao thở nổi. Nhưng Hàng Tư có thể chắc chắn một chuyện.

Đó chính là họ đã phân tích rõ ràng động cơ phạm tội của Đoàn Ý.

Niên Bách Tiêu thấy vậy cũng bất chấp việc đang bị trói chặt, định lao thẳng người về phía Đoàn Ý. Anh ấy suy nghĩ rất đơn giản: Cô mà chết ngay tại đây, anh ấy phải ăn nói sao với Củ Lạc rồi Lục Nam Thâm?

Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, một cái bóng liền vụt qua trước mắt. Anh ấy chưa kịp định thần thì đã nghe thấy Đoàn Ý kêu lên một tiếng thảm thiết, ngay sau đó cả người hắn bị đá bay ra ngoài.

Định thần nhìn kỹ lại thì té ra là Lục Nam Thâm.

Chẳng biết anh đã tỉnh lại từ lúc nào, tóm lại sợi dây vốn đang trói buộc đã lỏng ra. Đây cũng là lý do anh có thể áp chế Đoàn Ý ngay từ giây phút đầu tiên.

Áp chế rất dữ dằn.

Đoàn Ý vốn gầy nhỏ, thêm nữa đi lại cũng bất tiện, thế nên cả người đã va thẳng vào vách đá, một cú va chạm rất chắc chắn. Có lẽ cú sốc đã tác động vào lưng, hắn ta nằm bẹp ở đó, thở hổn hển một lúc lâu.

Hắn ta muốn trả thù, chỉ đơn thuần dựa vào thể lực là không có hy vọng gì, thế nên chỉ có thể từ từ hoàn thiện kế hoạch trả thù theo thời gian. Cách để kìm hãm họ chẳng qua là lợi dụng việc ảnh hưởng của từ trường, có thể thấy để đối phó với Lục Nam Thâm, hắn ta đã vắt óc suy nghĩ.

Những thay đổi trước mắt không chỉ khiến thím Điền sửng sốt mà còn khiến Đoàn Ý không thể ngờ được. Như bị di chứng từ cú sốc, mọi thứ trước mắt hắn chốc chốc lại mờ đi. Nhưng hắn cũng đã trông thấy Lục Nam Thâm đứng lên, ánh lửa trong động kéo bóng anh ra rất dài.

Đoàn Ý lẩm bẩm: Không thể nào…

Sao lại thức tỉnh dễ dàng như thế được?

Đầu tiên, Lục Nam Thâm khẩn trương cởi trói cho Hàng Tư. Khi ngước lên nhìn anh, Hàng Tư chợt cảm thấy ánh mắt anh đầy u ám giống như bờ biển dưới đêm đen.

Thấy cô không sao, anh mới đứng lên, đi về phía Đoàn Ý.

Một nỗi bất an dâng lên trong lòng Hàng Tư, cô cũng không rõ cảm giác này từ đâu mà ra. Người ở trước mắt rõ ràng là Lục Nam Thâm nhưng sự thâm trầm ở trong đôi mắt anh lại khiến người ta không rét mà run.

Có điều không kịp nghĩ nhiều nữa, cô khẩn trương qua cởi trói giúp tất cả những người khác. Niên Bách Tiêu buông một tiếng thở dài nặng nề, cụm từ “trọng sắc khinh bạn” thực sự đã được hình tượng hóa ở trên người Lục Nam Thâm rồi.

Bên kia, Lục Nam Thâm đã bắt đầu vung những cú đấm rất dữ dội, chỉ một hai cú đã khiến máu đỏ trào ra từ mũi Đoàn Ý. Thím Điền đứng bên cạnh đã hết hồn từ lúc nào, chỉ biết ngồi bệt ra đó, bất động.

Chẳng biết bà ta suy nghĩ điều gì, bất ngờ nhào về phía trước như bị điên.

Nhưng là nhào về phía tộc trưởng và đồng lão.

Bà ta vớ lấy một con dao vừa dùng để cắt dây thừng rơi dưới đất, đâm thẳng về phía đồng lão.

Dáng vẻ điên rồ ấy rất khủng khiếp.

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Một giây trước Niên Bách Tiêu tháo được dây thừng, một giây sau đã lao tới, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh ấy đã giữ được cổ tay thím Điền.

Thím Điền giãy giụa nhưng không thành công, quay phắt lại, giận dữ nhìn Niên Bách Tiêu.

Ánh mắt ấy khiến Niên Bách Tiêu run rẩy. Anh ấy nói một câu, “Hai người họ tội đáng muôn chết nhưng vẫn còn pháp luật, tôi đang giúp thím thôi!”

Cả đồng lão và tộc trưởng đều đang choáng váng, mê man, có vẻ như định tỉnh lại, nhưng bộ dạng thì như hai kẻ say rượu. Sau khi trông thấy cảnh tượng này, bọn họ thất thần, loạng choạng đứng lên định bỏ chạy.

Ở bên kia Lục Nam Thâm lại đấm thêm một cú, đánh cho Đoàn Ý mất đi ý thức.

Hàng Tư đang cởi trói cho Phương Sênh, sốt ruột vô cùng. Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn. Cô sợ Lục Nam Thâm đánh mất lý trí vì cái chết của những người trong dàn nhạc, đánh chết Đoàn Ý thì phải làm sao?

Bỗng cô nghe thấy Niên Bách Tiêu gào lên: “Đứng lại!”

Bên này, Trần Diệp Châu đang lơ mơ tỉnh lại lao phắt ra theo phản xạ, bổ nhào về phía trước thật mạnh, đẩy ngã hai kẻ đang định bỏ chạy là tộc trưởng và đồng lão.

Đúng vào lúc này, cả sơn động chợt tối sầm lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...