Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 327


Chương trước Chương tiếp

Khi nói những lời này, tuy tông giọng của Hàng Tư không quá cao, nhưng về thái độ thì đầy phẫn nộ căm hờn. Nét mặt của Thẩm Phục luôn ổn định từ đầu tới cuối, rất có tâm thế của một người "không vui vì sự tốt đẹp của kẻ khác, không buồn vì sự thê thảm của chính mình". Ông chỉ nhìn Hàng Tư chăm chú, cũng không ngắt lời cô.

Sau cùng, vẫn phải là Hàng Tư lên tiếng hỏi khi cảm thấy thiếu tự nhiên, "Ông cứ nhìn tôi như vậy là có ý gì?"

Thẩm Phục cười ha ha, "Cũng không có gì, tôi chỉ đang thấy cô kích động quá."

Ông vừa nói xong, Hàng Tư lập tức đỏ ửng mặt lên. Ngoài mặt nghe có vẻ đơn giản, thực chất ý tứ rất rõ ràng, con người ta chỉ khi cảm thấy chột dạ, tâm lý mới tồi tệ đến vậy. Nhưng Hàng Tư không cho rằng mình đang chột dạ, cô quay đầu, đánh mắt nhìn Niên Bách Tiêu và Phương Sênh. Nhận được ánh mắt của Hàng Tư, Niên Bách Tiêu thấu hiểu bèn mỉm cười, nói, "Lục Nam Thâm giống như một dòng suối , không ai thuần khiết hơn cậu ta được nữa. Tuy có đôi lúc xấu xa thật, nhưng tâm địa lương thiện, thế nên chúng tôi ai cũng yêu quý cậu ta."

Lời đánh giá này sao nghe... Hàng Tư không cảm thấy nó đi vào trọng tâm, nhưng ý tứ chung thì cũng không tệ.

Thẩm Phục hỏi Niên Bách Tiêu, "Mấy người cảm thấy cậu ta đơn thuần, thế nên mấy người đều thích ở bên cạnh cậu ta. Mấy người nghĩ cậu ta sức trói gà không chặt, thế nên dù biết chuyến hành trình xa xôi này đầy rẫy nguy hiểm cũng đi theo không chút do dự, phải không?"

Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Nói vậy không hề sai. Khi anh ấy biết rằng chuyến hành trình này của Lục Nam Thâm không hề suôn sẻ, thuận lợi, anh ấy quả thực đã rục rịch chuẩn bị ngay, tuy ngoài mặt không muốn thừa nhận, chỉ viện cớ muốn đi du lịch đây đó trước khi mùa đông tới, thực ra là lo lắng cho an nguy của Lục Nam Thâm.

Thẩm Phục lại nhìn về phía Hàng Tư và Phương Sênh, "Hai người cũng nghĩ như vậy chứ gì."

Phương Sênh tới đây thuần túy là vì Niên Bách Tiêu có mặt ở đây. Đương nhiên, không phải cô ấy không quan tâm tới sự sống chết của Lục Nam Thâm, cũng là bạn bè không quan tâm được sao? Chỉ có điều, anh cũng không phải là người đàn ông cô ấy cần canh cánh trong lòng. Có điều, nói ra câu đấy nghe chẳng hay chút nào, cô ấy bèn nói: "Đương nhiên rồi."

Câu trả lời của Hàng Tư rất đơn giản, "Đây là sự thật."

"Cô Hàng, để tôi nói cho cô đâu mới là sự thật." Thẩm Phục trên tay vẫn đang cầm bát, lúc nói những lời này còn nhai nhóp nhép, đôi đồng tử như muốn bị nhúng thẳng xuống nồi nước mỳ.

Niên Bách Tiêu nhìn thấy mà run rẩy tim gan, vội vàng bê cái nồi đi. Thẩm Phục chép miệng hai tiếng, chỉ vào Niên Bách Tiêu, đại ý muốn nói tên nhóc này không rộng lượng chút nào. Nhưng ông quyết định tiếp tục chủ đề trước đó, "Lục Môn là nơi như thế nào, tôi nghĩ các vị đều hiểu rõ, nhất là cậu hai nhà họ Niên. Cho dù chưa thực sự tiếp xúc nhưng cũng biết Lục Môn thâm sâu đến mức nào. Từ bậc trưởng bối cao nhất cho đến đám cháu chắt vai vế thấp nhất, cho dù là một người bụng đầy tính toán như Lục Đông Thâm thì cũng đều một lần chết đi sống lại. Một đứa trẻ lớn lên ở một môi trường như thế mà vừa lương thiện vừa trong sáng được ư? Có đáng tin không?"

Thẩm Phục nói rất chậm rãi, cũng chẳng quan tâm Niên Bách Tiêu có vui vẻ hay không, nói xong lời bên trên còn không quên chen vào một câu, "Thêm bát nữa đi, tôi phải huyên thuyên nhiều như vậy, lẽ nào không mất sức?"

Sau cùng, Niên Bách Tiêu vẫn không hạ được thể diện của mình xuống, đành múc cho ông thêm một bát. Lần này, Thẩm Phục sướng rơn, nét mặt hớn hở, ông nói tiếp, "Thế mà dù là người trong Lục Môn hay người ở bên ngoài đều tin vào chuyện ấy, mấy người nghĩ có đáng sợ không? Còn nữa, mấy người đều đã tận mắt chứng kiến, Lục Nam Thâm có thể đánh nhau. Một người có thể sống sốt khi đứng trước lợn vòi thì làm gì có chuyện sức trói gà không chặt?"

Khi nghe được câu trước, cả ba chưa có phản ứng gì, nhưng những lời phía sau lập tức như cây búa giáng thẳng xuống đầu họ, khiến họ nhất thời chết sững.

Trong lúc xì xụp bát mỳ thứ ba, Thẩm Phục yên tĩnh hơn nhiều, có lẽ hai bát trước giúp ông no bụng, bát này dùng để nhét kẽ răng. Ông quan sát thấy hết phản ứng của họ, bật cười: "Trình độ võ nghệ rất tốt đó của Kiều Uyên không phải là tài năng sinh ra đã có, đó thuần túy là vì từ nhỏ Lục Nam Thâm đã sở hữu nền tảng võ thuật. Sau khi Lục Nam Thâm gặp chuyện, để đề phòng những chuyện chưa xảy ra, nhà họ Lục đều mời những võ sư bậc thầy về dạy cho cậu ta. Nhưng rất kỳ lạ, không chỉ mấy người nghĩ Lục Nam Thâm yếu ớt đâu, từ trên xuống dưới trong Lục Môn cũng đều có suy nghĩ này."

Hàng Tư không nói nữa, nhíu chặt mày lại. Những lời Thẩm Phục nói giống như sóng biển, tầng tầng lớp lớp đập vào trái tim cô. Cô bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại những chuyện đã qua. Phải rồi, ngay từ khi mới quen Lục Nam Thâm, cô đã biết thân thủ của anh không hề tầm thường, sao từ đầu chí cuối cô cứ có cảm giác anh gầy yếu thảm thương nhỉ?

Niên Bách Tiêu và Phương Sênh đều không nói gì, nhất thời cũng không đưa ra được một lý do hoàn hảo.

Thẩm Phục dùng đũa khều mỳ lên: "Con người một khi tính cách khác nhau thì cách cưỡng ép cũng sẽ khác nhau. Kiều Uyên giữ duy nhất một người ở cạnh mình, thủ đoạn thẳng thắn, dứt khoát, rõ ràng quá, thành ra khiến người ta không thoải mái. Lục Nam Thâm thì sao, cậu ta cũng muốn giữ một người ở bên cạnh mình nhưng là nuôi dưỡng từ từ và lặng lẽ, có thể khiến mấy người chịu ở lại một cách cam tâm tình nguyện, bất giác coi cậu ta là trung tâm. Người của Lục Môn là như vậy, người của dàn nhạc cũng như vậy, rồi bây giờ mấy người cũng như vậy."

Ông ta lại tóp tép mấy miếng nữa, "Cậu hai nhà họ Niên, trình độ nấu mỳ của cậu được đấy, xem ra từ nhỏ đến giờ đã được anh trai cậu nấu cho ăn rất nhiều lần rồi."

Niên Bách Tiêu chợt nghiêm mặt lại, ánh mắt nhìn Thẩm Phục có sự dò xét.

Ông già này quả nhiên lợi hại, chuyện gì cũng biết.

Thẩm Phục cũng không định chọc ghẹo Niên Bách Tiêu, lại vòng về chuyện chính: "Thế nên theo quan điểm của tôi, xét về độ thâm sâu trong ý đồ, Kiều Uyên không so sánh được với Lục Nam Thâm. Đương nhiên, tôi nói vậy mấy người không thích nghe. Tôi chỉ muốn nói, bất luận có dùng cách nào để thể hiện sự cưỡng ép của mình thì mục đích vẫn chỉ có một. Dù là Kiều Uyên hay Lục Nam Thâm thì một khi muốn giữ ai ở bên cạnh, họ nhất định phải đạt được mục đích. Hơn nữa mục tiêu một khi muốn ra đi, họ tuyệt đối cũng không cho phép."

Nói tới đây, ông nhướng mày nhìn Hàng Tư, cười nửa đùa nửa thật, "Không tin, cô cứ thử rời xa Lục Nam Thâm mà xem."

Hàng Tư rùng mình, ngay sau đó cô phản ứng lại. Cô vừa định chất vấn Thẩm Phục khi nào đi thì thấy Thẩm Phục không nuốt kịp miếng mỳ, ho lấy ho để, tiếng động không hề nhỏ. Thấy vậy, cô giật mình, không buồn suy nghĩ, lập tức tiến lên vỗ lưng cho ông. Niên Bách Tiêu cũng rất hốt hoảng, với ngay một chai nước khoáng, tiến tới hỗ trợ.

Cơn ho của Thẩm Phục từ từ chậm rãi sau giây phút dữ dội, tông giọng cũng từ già nua chuyển qua trẻ trung. Ban đầu Hàng Tư chưa kịp nhận ra, chỉ mải vỗ lưng. Không phải vì cô lo lắng cho Thẩm Phục, mà dù gì đây cũng là cơ thể của Lục Nam Thâm. Có câu "quan tâm nhiều ắt rối loạn", thế nên với tư cách một người ngoài cuộc, Phương Sênh nhận ra trước tiên, chỉ tay vào Thẩm Phục, "Lục Nam Thâm trở lại rồi!"

Hàng Tư sững người, động tác vỗ lưng cũng khựng lại. Lục Nam Thâm ho đến nỗi đỏ sọng cả mặt mày, anh quay đầu nhìn Hàng Tư, "Là anh đây, không sao rồi, yên tâm."

Quả nhiên Lục Nam Thâm đã trở về, một cách lặng thầm và đột ngột.

Niên Bách Tiêu tỉnh lại trước, vội vàng đưa nước. Lục Nam Thâm đón lấy, vừa uống một ngụm mặt đã biến sắc. Anh nhét chai nước khoáng vào tay Hàng Tư, quay người lao về phía một lùm cây ngay gần đó, nôn thốc nôn tháo.

Hàng Tư cả kinh, đang định tiến lên thì Lục Nam Thâm cản cô lại: "Đừng qua đây." Giọng anh nghe có vẻ rất khó chịu.

Niên Bách Tiêu không yên tâm, "Thế này là sao đây? Ngộ độc thực phẩm à?"

Một lúc lâu sau, Lục Nam Thâm mới quay trở về, dùng cả chai nước chỉ để súc miệng. Trông anh có vẻ rất khó chịu, tay ôm bụng, hỏi họ, "Vừa nãy Thẩm Phục ăn cái gì thế?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...