Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 312


Chương trước Chương tiếp

Nhìn qua là thấy Ngọc Dung khác với những người trong huyện này, dù sau cũng là người từng trải nhiều sương gió trên một đô thị loại một. Trong lúc tất bật ở quán, có thể nhận ra chị ta là một người bình tĩnh, thế nên chị ta hỏi ra câu này không hề bất ngờ đối với Lục Nam Thâm và Hàng Tư.

Hàng Tư cho rằng Lục Nam Thâm là người có năng khiếu về khoản nắm bắt tâm lý con người, thế nên cô đang chờ đợi Lục Nam Thâm xử lý vấn đề. Lần này Lục Nam Thâm không mang thái độ lừa gạt mà nói trúng vào trọng tâm, "Cùng là nạn nhân, có lẽ tâm trạng sẽ giống nhau."

Rõ ràng Ngọc Dung đã hơi sững sờ.

Chị ta lập tức quan sát Lục Nam Thâm, dường như đang phán đoán mức độ thật giả trong lời anh nói. Nhưng Lục Nam Thâm không cho chị ta quá nhiều thời gian để ổn định cảm xúc mà cắt thẳng vào chuyện chính, "Lưu Quân từng kiếm tiền bẩn, đúng không?"

Một câu hỏi mang ngữ khí khẳng định, rõ ràng muốn khiến Ngọc Dung trở tay không kịp, sắc mặt chị ta nhất thời cực kỳ khó coi. Chị ta há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn chẳng bật ra được chữ nào.

Tuy Hàng Tư là người ở bên cạnh quan sát nhưng tư duy bám rất sát Lục Nam Thâm. Nghe thấy anh hỏi như vậy, sau đôi chút sửng sốt ngắn ngủi, cô liên tưởng tới những gì bà chủ quán lẩu đã kể và lập tức hiểu ra ngay, trái tim trong phút chốc vọt lên tận cổ họng.

Lục Nam Thâm tiếp tục nói, "Khoảng thời gian Lưu Quân kiếm tiền bẩn có liên quan tới Đoạn Ninh phải không?"

Khuôn mặt của Ngọc Dung không chống đỡ nổi nữa, co giật nhẹ. Chị ta nhìn chằm chằm Lục Nam Thâm, trong ánh mắt có vẻ bàng hoàng, còn cả nỗi khiếp sợ đang được chị ta cố kìm nén. Nhìn cái dáng vẻ ấy là Hàng Tư đã hiểu ngay, lần này Lục Nam Thâm cược đúng rồi.

Đúng là anh đã cược, đây là kết luận Hàng Tư đưa ra sau một khoảng thời gian im lặng nhưng đầu óc thì xoay vần như vũ bão.

Hiện tại, cô đang đứng trên cùng một sợi dây với Lục Nam Thâm, mấy hôm nay họ cũng thường xuyên bàn luận tình tiết của vụ án, không thể có chuyện Lục Nam Thâm biết trước điều gì mà không cho cô biết, không trao đổi cùng cô. Thế nên chỉ có một trường hợp, chính là Lục Nam Thâm suy luận và nghĩ ra khả năng này, đồng thời lợi dụng nó để thăm dò phản ứng của Ngọc Dung.

Hàng Tư trước giờ không biết Lục Nam Thâm lại là một người giỏi cá cược, phán đoán chuẩn xác, dồn ép từng bước.

Giết người bằng cách bóc trần suy nghĩ cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Chỉ cần Lục Nam Thâm đi sai một nước cờ hoặc suy đoán sai lầm thì tình cảnh của họ ngay lúc này đây sẽ trở nên rất bị động. Một khi như thế, cơ hội hẹn gặp nói chuyện lần này coi như bị lãng phí.

Rất lâu sau Ngọc Dung mới lên tiếng nhưng rõ ràng suy nghĩ đang hỗn loạn. "Tôi... Tôi không hiểu cậu nói cái gì."

"Thế mà tôi lại biết chị nghĩ điều gì đấy." Lục Nam Thâm ung dung bình thản nhưng vẫn dồn ép tới cùng.

Ngọc Dung sững sờ.

"Tôi ít nhiều cũng hiểu chị. Chị là người rắn rỏi, kiên cường, không phải là một người quen thỏa hiệp. Lưu Quân xảy ra tai nạn giao thông, một chuyện lớn như vậy mà chị cũng nhẫn nhịn được, chấp nhận bồi thường thậm chí còn chuyển về quê, việc này không giống tính cách của chị."

Ngọc Dung nhíu chặt mày lại, "Tôi còn mẹ già và con thơ phải nuôi, không chấp nhận bồi thường còn có thể thế nào? Đúng là tôi mạnh mẽ, chuyện gì cũng làm tới cùng nhưng cũng cần cân nhắc tới thực tế. Tôi báo án thì sao nào? Lưu Quân đã không còn nữa, chăm sóc tốt cho mẹ chồng, nuôi dưỡng con cái khôn lớn trưởng thành thì tôi mới ăn nói được với anh ấy."

Như được giải phong ấn vậy, hoặc nói chính xác là bây giờ mới tìm lại được lý trí, chị ta bắt đầu chia sẻ. Nhưng tuy rằng nghe có vẻ câu nào cũng có lý, kỳ thực từ ánh mắt cố gắng che giấu ấy, thật ra trong lòng chị ta vẫn còn giấu những bí mật.

"Đây là quê của Lưu Quân, cũng là gốc rễ của anh ấy. Nơi đây tuy không phồn hoa, nhưng chỉ cần buôn bán nhỏ là đủ nuôi cả gia đình. Rồi sẽ đến một ngày tiêu hết khoản tiền bồi thường kia, con còn nhỏ, tôi cũng phải giữ cho anh ấy chút tiền tích lũy..."

"Trước khi xảy ra chuyện, Lưu Quân đã nói gì đó với chị phải không?" Lục Nam Thâm buông một câu nhẹ tênh.

Những lời liến thoáng và những câu tưởng chừng rất hợp lý của Ngọc Dung chẳng có ý nghĩa gì trong mắt Lục Nam Thâm. Một lần nữa anh kéo chủ đề trở về với trọng tâm một cách nhẹ nhàng.

Khiến bức tường chống lửa khó khăn lắm Ngọc Dung mới xây lên được sụp đổ trong khoảnh khắc, ngón tay chị ta run lên.

Sự run rẩy này bộc lộ thế giới nội tâm.

Lục Nam Thâm bắt đầu tấn công vào tâm lý, "Trước khi xảy ra chuyện, Lưu Quân từng bắt gặp Đoạn Ninh, sau đó thì gặp chuyện. Tôi không tin chuyện này chỉ là trùng hợp. Tôi nghĩ, bản thân chị cũng không tin đúng không, bằng không tại sao đến bây giờ còn không dám nhắc lại?"

"Tôi... Chỉ là tôi không muốn đối mặt với những chuyện đau khổ ấy nữa..."

Lục Nam Thâm mỉm cười, "Chính bản thân chị nói ra câu này cũng không tự tin phải không."

Không cần nói cũng biết sắc mặt Ngọc Dung tệ đến mức nào.

"Vì thế, để tôi nói thử suy nghĩ của chị." Lục Nam Thâm hơi đổ người về phía trước, nhìn chị ta chằm chằm, "Có lẽ lúc trước khi kiếm tiền bẩn, Lưu Quân và Đoạn Ninh từng qua lại nên Lưu Quân quen biết hắn ta. Bởi vậy hôm ấy sau khi nhận ra Đoạn Ninh, Lưu Quân có lẽ đã ý thức được một chút nguy hiểm. Lưu Quân từng dặn dò chị, một khi anh ta gặp nguy hiểm, nhất định phải đưa mẹ và con đi xa sinh sống, đừng truy cứu bất cứ chuyện gì cả. Quả nhiên, không bao lâu sau, Lưu Quân gặp tai nạn giao thông. Chị chấp nhận hòa giải, cầm khoản tiền bồi thường, nhanh chóng đưa mẹ chồng và con cái rời xa thành phố. Tất cả mọi người đều cho rằng chị tham lam khoản tiền bồi thường, thực chất là chị sợ người nhà sẽ lại gặp nguy hiểm, thế nên tuyệt nhiên không nhắc lại các chuyện liên quan đến Lưu Quân."

Nghe tới đây, mặt Ngọc Dung co rút lại, "Cậu... sao cậu biết tất cả những chuyện này?"

Hàng Tư quay đầu nhìn Lục Nam Thâm, sự thảng thốt trong lòng vượt qua mọi cảm thán.

Thực sự khâm phục mà.

Từ đầu tới cuối, Lục Nam Thâm luôn giữ quyền chủ động trong câu chuyện. Không trả lời câu hỏi của Ngọc Dung, anh nói, "Chuyện nghề nghiệp trước đây của Lưu Quân quả thực rất khó nói, nếu đào sâu chuyện này, chị sợ không những ảnh hưởng tới tiền đồ của bọn trẻ mà còn khiến chúng gặp nguy hiểm, tôi nói không sai chứ."

Phòng tuyến tâm lý của Ngọc Dung đã hoàn toàn sụp đổ, cột sống dường như cũng cong vẹo cả đi.

Hàng Tư nghĩ bụng, chiêu này của Lục Nam Thâm dữ dằn thật sự, có thể đâm cho trái tim người ta tan nát không còn một mảnh.

Trong cuộc "đàm phán" này, Lục Nam Thâm hoàn toàn chiếm thế chủ động, đồng thời thừa thắng xông lên. "Thế nên hãy nói đi, năm xưa Lưu Quân đã làm gì? Sao lại quen biết Đoạn Ninh?"

Ngọc Dung cụp mắt xuống, bờ môi khẽ run run.

Chị ta chịu tới nhà khách gặp họ, thuần túy là vì bà chủ quán lẩu gửi lời, hơn nữa chị ta đồng ý gặp thật ra phần nhiều là muốn dùng vài ba câu để đuổi họ đi, không thể xóm giềng bán ra tán vào. Nào ngờ vừa bắt đầu đã bị người ta dắt mũi dẫn đi, để đến mức lúc này đây, chị ta mất hoàn toàn quyền chủ động.

Thấy chị ta ngập ngừng, Hàng Tư nãy giờ vẫn im lặng bèn lên tiếng, "Cách an toàn nhất là tìm ra hung thủ, bắt hắn chịu tội trước pháp luật. Chỉ cần hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài kia thì chị đừng mong được sống bình yên, trốn tránh không giải quyết được vấn đề."

Ngọc Dung vô thức bện chặt hai tay vào nhau, nhìn kỹ thì trán chị ta cũng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Lần này Lục Nam Thâm không dồn ép nữa. Anh biết phòng tuyến tâm lý của Ngọc Dung đã không còn, việc nói ra sự thật chỉ còn là sớm muộn mà thôi.

Rất lâu sau, Ngọc Dung mở lời, "Thật ra mãi sau này tôi mới được biết chuyện trước kia của Lưu Quân. Chính sau cái lần Lưu Quân vô tình gặp Đoạn Ninh, tôi mới biết anh ấy giấu tôi rất nhiều chuyện..."

"Hồi còn trẻ, anh ấy kiếm về cho gia đình rất nhiều tiền, đúng như cậu nói, đó đều là tiền bẩn, là số tiền anh ấy tham gia vào các hoạt động phi pháp khi sống ở các khu vực nhập nhèm kiếm được."

"Hoạt động phi pháp gì?" Lục Nam Thâm nhạy cảm hỏi một câu.

Ngọc Dung bấm mạnh ngón tay, run rẩy nói, "Hình như là... có liên quan tới buôn bán m.a t.úy và lừa bán trẻ em."

Chương trước Chương tiếp
Loading...