Không nói cụ thể được Thẩm Phục đã xuất hiện vào thời điểm nào, có thể là sau khi Lục Nam Thâm nói chuyện với bọn họ, cũng có thể là lúc Hàng Tư và Phương Sênh kiếm thông tin từ người tài xế xe cứu hộ. Tóm lại, Thẩm Phục đã xuất hiện như thế, hơn nữa còn sử dụng máy tính của Lục Nam Thâm một cách rất thuần thục.
Sự xuất hiện của ông không hề khiến ba người khác căng thẳng hay hoảng sợ, ngược lại giống như họ đã quen. Khi nhìn thẳng về phía đó, Niên Bách Tiêu tuyệt nhiên cũng không có ý tò mò. Thẩm Phục không ngẩng đầu nhưng cũng như mọc thêm một con mắt vậy, chậm rãi hỏi một câu: "Cậu muốn nói gì?"
Ngay cả giọng nói cũng như tiến hóa thành một con rồng già vậy.
Phương Sênh nhìn thấy cảnh ấy mà liên tục cảm thấy sửng sốt, sự thay đổi này dù có một Ảnh đế xuất hiện ở đây chắc cũng phải ngả mũ bái phục, thật sự là hóa thành một người khác trong khoảnh khắc. Hàng Tư cũng đã cảm nhận được một bầu không khí xa lạ, cho dù ngay lúc này đây diện mạo của Thẩm Phục vẫn giống Lục Nam Thâm y như đúc nhưng trên người ông không hề có một chút bóng dáng nào của Lục Nam Thâm cả.
Cô vô thức ngồi xích ra sau một chút, giữ một khoảng cách nhất định với Thẩm Phục.
Niên Bách Tiêu hỏi thẳng thừng: "Ông dùng được máy tính của Lục Nam Thâm sao?"
Thẩm Phục từ đầu tới cuối chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, nói một câu nhẹ tênh, "Vì sao lại không dùng được? Tôi không dùng của cậu ta thì còn dùng của ai?"
Niên Bách Tiêu nói: "Mật khẩu máy tính của Lục Nam Thâm khá phức tạp."
Không những phức tạp mà còn tương đối chuyên nghiệp, đều liên quan đến âm nhạc. Có một lần, anh ấy muốn mượn máy tính của Lục Nam Thâm để tra cứu một số thứ nhưng không tài nào phá giải được mật khẩu của nó. Tuy Niên Bách Tiêu không phải hacker, nhưng cũng khá nhạy cảm với những con số, những mật khẩu thông thường không làm khó được anh ấy.
Thẩm Phục bật cười, giọng điệu đầy kiêu ngạo, "Trên đời này không có hệ thống nào tôi không vào được, chỉ cần tôi muốn."
Niên Bách Tiêu cảm giác mấy nhân cách của Lục Nam Thâm tuy mỗi người một tính, mỗi người một bản lĩnh khác nhau nhưng đều có một điểm chung, đó chính là cực kỳ tự phụ.
Thẩm Phục không nói nhiều với Niên Bách Tiêu, ông dồn toàn bộ sự chú ý sang Hàng Tư, nhưng dù hóng chuyện vẫn không lơ là công việc chính của mình. Ông hỏi Hàng Tư: "Cô bé, nói thử xem, rốt cuộc cô thích ai nhiều hơn một chút?"
Hàng Tư ngẩn ra một lúc lâu mới hiểu ông đang hỏi mình, sắc mặt hơi ngượng ngập, "Vì sao tôi phải trả lời chú?"
Thẩm Phục bật cười ha ha, nhưng nụ cười ấy không hề có ý châm chọc, phần nhiều là sự khoan dung và nuông chiều của một người bề trên với vãn bối. Ông nói, "Nếu xét về thời gian ở bên cạnh Lục Nam Thâm và Kiều Uyên thì tôi lâu hơn cô một chút, chưa biết chừng cũng hiểu hai người đó hơn cô đấy."
Hàng Tư mím môi, "Tôi hiểu Kiều Uyên, và cũng hiểu Nam Thâm."
Thẩm Phục đang gõ bàn phím chợt khựng lại, ngước mắt lên nhìn Hàng Tư, "Ồ? Vậy cô nói về Kiều Uyên trước đi."
Hàng Tư hoàn toàn không muốn nói về chủ đề này, Phương Sênh nhìn ra được điều ấy. Chính Phương Sênh cũng không muốn bàn luận về Kiều Uyên vào lúc này. Một kẻ điên cuồng sinh hoang tưởng thì có gì để bàn tới? Thế là cô ấy lên tiếng thay Hàng Tư, "Giáo sư Thẩm, ông nói vậy là hơi làm khó người khác rồi. Kiều Uyên là kẻ tổn thương Hàng Tư sâu sắc nhất, nói về hắn ư? Hàng Tư chưa phanh thây hắn thành trăm mảnh là nhân từ lắm rồi."
Thẩm Phục không tức giận, từ đầu tới cuối chỉ cười khà khà, ông nhìn thẳng vào mặt Hàng Tư, "Thế nên cho tới tận bây giờ, cô vẫn trốn tránh, đúng không?"
"Ai trốn tránh?" Hàng Tư khẽ nhíu mày, "Kiểu khích tướng này không có tác dụng với tôi đâu. Giáo sư Thẩm, ông nên khẩn trương tìm ra thông tin của hung thủ là hơn."
Thẩm Phục từ tốn nói: "Con người ấy mà, trái tim chỉ có từng ấy chỗ. Nếu phải chứa đựng quá nhiều thứ trong quá khứ thì chắc chắn sẽ không có chỗ cho thứ mới dọn vào. Đúng là Kiều Uyên đã tổn thương cô, nhưng địa vị của cậu ta ở trong cuộc đời cô cũng không phải là một chấm nhỏ như sao. Thế nên, cô phải làm sao để quên Kiều Uyên, đến với Lục Nam Thâm đây?"
Một thái độ rất dồn ép, bức người.
Niên Bách Tiêu ngồi cạnh không muốn Hàng Tư cảm thấy khó xử, bèn lên tiếng kịp thời, "Mỳ xong rồi đây, mọi người đều ăn một ít đi cho ấm bụng."
Thẩm Phục quét mắt nhìn Niên Bách Tiêu, cười nói, "Cậu hai nhà họ Niên trong hai năm ở lại Trung Quốc có vẻ đã học được khá nhiều thứ, ví dụ như, trộn đất*."
*Còn có ý muốn nói một người giỏi giảng hòa, làm hòa hoãn bầu không khí.
Phương Sênh nghĩ bụng, từ này hơi làm khó Niên Bách Tiêu rồi.
Quả nhiên, Niên Bách Tiêu ngồi nghĩ một lúc lâu, đầu mày sắp nhíu lại như cái giẻ lau rồi, anh ấy nói một câu, "Tôi có làm đồ gốm đâu."
Phương Sênh suýt chút nữa không nhịn được cười, vội vàng nhìn vào đống lửa. Niên Bách Tiêu bày ra vẻ hồ nghi. Anh ấy chợt nhận ra từ đó tuyệt đối không có ý gì tốt đẹp, nhưng cũng không muốn để lộ, bèn nhíu mày nói một câu, "Mỳ được rồi, ăn mỳ."
Thẩm Phục vẫn ngang nhiên ngồi ăn, Niên Bách Tiêu liếc ông, "Ông còn thời gian ăn cơ à?"
"Không cho ăn là cậu đang ngược đãi người già. Vả lại, tôi đang nén tập tin, tín hiệu ở đây quá tệ, làm ảnh hưởng rất nhiều tới tốc độ làm việc của tôi." Nói rồi, Thẩm Phục tự động cầm một bát lên, chìa ra trước mặt Niên Bách Tiêu.
Hàng Tư nghe thấy đã đến bước nén tập tin rồi, bèn hỏi, "Đã xác định được hung thủ?"
"Xác định hung thủ là việc của Lục Nam Thâm, tìm được cho cậu ta đoạn clip thứ ba là tôi đã giỏi lắm rồi." Thẩm Phục từ tốn nói, "Đợi tới khi cậu ta xác định được hung thủ, tôi sẽ có thể phác họa chân dung hung thủ. Chỉ cần khoanh vùng được hắn, tiến độ sẽ được đẩy nhanh hơn."
Niên Bách Tiêu hỏi ông, "Tức là, công việc của ông lần này đã kết thúc?"
Thẩm Phục vẫn đang giơ cái bát lên, "Đúng."
Niên Bách Tiêu không chút nể mặt, "Công việc đã kết thúc rồi còn không mau quay về đi?"
Thẩm Phục trừng mắt với anh ấy, "Thì đúng lúc đến giờ ăn còn gì? Cậu nhóc, nên biết kính già yêu trẻ, mau lên." Nghĩ một chút, ông nói thêm một câu, "Hơn nữa, đây là cơ thể của Lục Nam Thâm, cậu muốn cậu ấy chết đói hả?"
Nhân cách thì khác nhau, nhưng dạ dày chỉ có một.
Niên Bách Tiêu không muốn Lục Nam Thâm chết đói, bèn đón lấy cái bát một cách không mấy tình nguyện. Thẩm Phục thật sự không khách khí, ăn hẳn một bát to ự. Với lượng ăn đó chắc phải gấp đôi lượng ăn bình thường của Lục Nam Thâm, khiến Niên Bách Tiêu nhìn thấy mà hoảng hốt, "Ông ăn như thế, Lục Nam Thâm sẽ không chịu nổi đâu."
Thẩm Phục bĩu môi, tiện thể liếc màn hình máy tính, "Cậu thanh niên, phải biết sống rộng lượng."
Ông đã... tiện thể ăn luôn cả phần của Niên Bách Tiêu.
Trong lúc ăn, ông cũng không hề rảnh rang, còn mải lo cả chuyện của Hàng Tư. Ông vẫn nói với giọng đủng đỉnh, "Còn cô ấy à, tôi hiểu cô không muốn đối mặt với Kiều Uyên, đoạn trải nghiệm đó không phải là thứ nói quên là quên được ngay."
Hàng Tư kìm nén một cục tức trong lòng, chưa ăn được mấy miếng mỳ, cô cũng cảm thấy không muốn ăn thêm nữa. Cô đặt cái bát xuống, "Đối với tôi, chẳng có gì đáng để nói về Kiều Uyên, nhắc tới hắn, quanh đi quẩn lại chỉ có tính tình bạo ngược, làm việc cố chấp và bất chấp thủ đoạn. Tôi không muốn nhắc không phải vì không muốn đối mặt, mà vì không muốn tự giày vò bản thân thêm nữa. Tôi không thể cứ dừng mãi ở quá khứ, tôi cũng phải tiến lên chứ."
"Nhưng đối với Kiều Uyên, mọi suy nghĩ của cậu ta đều ở trong quá khứ, thế nên cậu ta sẽ mãi chìm đắm vào đó." Thẩm Phục nói nhẹ nhàng.
Hơi thở của Hàng Tư hơi gấp hơn, cô nghiến răng, "Đây là chuyện của anh ta, không liên quan tới tôi.
"Cậu ta là người đàn ông đầu tiên của cô, cô cũng là cô gái duy nhất cậu ta chạm vào. Rất nhiều chuyện của cậu ta chính là chuyện của cô, không phải cô nói không liên quan là sẽ không liên quan." Thẩm Phục luôn nói bằng ngữ điệu chậm rãi, động tác ăn mỳ cũng không hề vồn vã, "Cô bé, dù hôm nay tôi nhắc đến Kiều Uyên hay Lục Nam Thâm, tôi cũng không có mục đích gì khác ngoài việc mong cô hiểu họ sâu sắc hơn nữa, để tiện cho cô đưa ra một sự lựa chọn lý trí hơn."