Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 382


Chương trước Chương tiếp

Trác Tiêu cực kỳ nhiệt tình.

Sắp bá vai bá cổ Cảnh Tử Nghiêu tới nơi rồi.

Niên Bách Tiêu không trở về đường đua mà bước từng bước tới trước mặt Trác Tiêu. Nụ cười vẫn đang rạng rỡ trên gương mặt Trác Tiêu, nắm tay lại dứ dứ về phía anh, “Anh phải cố ở chặng này đấy, anh sẽ là quán quân, chắc chắn không thành vấn đề.”

Cảnh Tử Nghiêu gật đầu lia lịa, “Chính xác, cậu chính là người hot nhất ở đây, mau đi chuẩn bị đi.”

Niên Bách Tiêu đứng im quan sát họ, ánh mắt ngập ngừng.

Thấy vậy, Cảnh Tử Nghiêu thúc giục, “Nghĩ gì vậy? Mau đi đi.”

Niên Bách Tiêu hỏi, “Đi rồi thì sao?”

Cảnh Tử Nghiêu ngẩn ra, rồi bày vẻ mặt câm nín, “Cái gì mà đi rồi thì sao? Niên Bách Tiêu, cậu bị làm sao thế? Sao lại hỏi đi rồi thì sao? Đương nhiên là giành quán quân rồi.”

Trác Tiêu thì lo lắng ra mặt, “Anh đừng hù chúng tôi, anh rốt cuộc bị làm sao thế?”

Niên Bách Tiêu mặc kệ những lời họ nói, chỉ hỏi tiếp, “Ban nãy tôi đã đi đâu, làm gì?”

Trác Tiêu há hốc miệng mà không trả lời được câu hỏi này. Ngược lại, Cảnh Tử Nghiêu thở dài, vỗ vai anh thật mạnh, chân thành nói, “Cậu ấy à, càng tới những lúc như thế này càng phải cởi bỏ áp lực tâm lý. Tôi biết là cuộc đua này rất quan trọng đối với cậu, anh trai cậu cũng đích thân có mặt để ủng hộ, bao nhiêu ánh mắt ngoài kia đang dõi theo. Nhưng Bách Tiêu à, tôi muốn nói với cậu rằng, cậu là một tay đua cực kỳ trưởng thành và có kinh nghiệm, tôi tin cậu có khả năng chống lại áp lực.”

Ánh mắt của anh ấy cực kỳ kiên định và chắc chắn, nhìn thẳng vào Niên Bách Tiêu bổ sung thêm một câu, “Chỉ cần cậu giành được quán quân lần này, cậu sẽ phá được kỷ lục, vị trí trên bảng xếp hạng thế giới sẽ vững chắc.”

“Lấy được quán quân thì sao? Tôi sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này à?” Niên Bách Tiêu nói.

Nghe xong, Cảnh Tử Nghiêu ngỡ ngàng, rồi bật cười, “Cậu bị khờ hả? Nói cái gì vậy, cậu không ở nơi này thì còn đi đâu được? Cậu muốn đi đâu?”

Niên Bách Tiêu im lặng.

Anh nên thuộc về nơi này.

Nhưng từ tận đáy lòng có một cảm giác mơ hồ dấy lên đó là anh không nên đứng đây, không nên quên một số chuyện.

Ngay lúc này.

“Vậy hai người thì sao?” Niên Bách Tiêu nhìn trân trân hai con người trước mặt, hỏi tiếp, “Vì sao lại ở đây mà không phải là trên đường đua?”

Cảnh Tử Nghiêu và Trác Tiêu đồng thời ngẩn ra.

“Nhất là cậu đấy.” Niên Bách Tiêu nhìn thẳng vào Trác Tiêu, hỏi rõ từng chữ, “Cậu không hợp tôi, càng không hợp Cảnh Tử Nghiêu, sao bỗng dưng lại xưng anh xưng em?”

Trác Tiêu ngây ngốc nhìn anh, nhất thời không nói ra được lời nào.

“Thế nên, mấy người đều là giả.” Niên Bách Tiêu nghiến răng.

Tất cả mọi thứ ở đây đều là giả.

***

Hàng Tư nhìn chằm chằm cánh tay của người đàn ông, vẻ mặt hồ nghi, “Em chưa bao giờ nhìn thấy hình xăm trên tay anh cả.”

Người đàn ông mỉm cười xoa đầu cô, “Vừa mới xăm.” Rồi nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, “Không phải là chuyện quan trọng.”

Nắng bỗng trở nên rất gắt, kéo dài cái bóng của cả hai người.

Hàng Tư cúi đầu, chậm rãi tiến bước.

Bóng cô bị bóng anh bao phủ hoàn toàn, kín kẽ, không hở ra một chút nào.

Hàng Tư giẫm chân lên bóng anh tiến bước. Cô đi trước, anh dắt ngựa theo sau.

Gió thổi qua, những ngọn cỏ đung đưa như ngàn lớp sóng, cơn này va vào cơn khác, tầng tầng lớp lớp.

Đi mãi đi mãi, cô chợt dừng đột ngột.

Người đàn ông ở sau khẽ hỏi cô có chuyện gì.

Hàng Tư quay người, nhìn thẳng vào mắt người đó, “Vì sao em lại ở đây?”

Người đàn ông hơi sững người, có thể nhận ra là anh không nghĩ cô sẽ hỏi câu này, bèn bật cười ngay, “Chẳng phải đã nói rồi sao, trước nay em vẫn muốn…”

“Ý của em là,” Hàng Tư ngắt lời anh, “Em thuộc về nơi này ư?”

Người đàn ông kéo tay cô qua, khẽ thở dài, “Tại áp lực học hành lớn quá sao? Sao bắt đầu nói mê rồi?”

Hàng Tư bắt lấy cổ tay người đó, mắt liếc thấy hình xăm hình nốt nhạc trên bắp tay.

Người đàn ông để mặc cho cô làm vậy. Cho dù có bị túm đau, anh cũng chỉ mỉm cười, nói giọng cưng chiều, “Mệt rồi hả? Mệt rồi thì chúng ta về phòng.”

Hàng Tư nhìn sâu vào mắt anh, tình cảm nồng nàn, tình cảm bộc lộ một cách hết sức tự nhiên, không hề có sự diễn kịch ở đây.

Có một khoảnh khắc, Hàng Tư rất muốn coi đó là Kiều Uyên, như vậy chí ít có thể xoa dịu cảm giác hoang mang bất an trong lòng cô.

Nhưng anh đứng trước mặt cô chân thực là thế, khiến cô biết rõ đây không phải là Kiều Uyên, tất cả, tất cả đều cực kỳ giống Lục Nam Thâm.

Là… giống.

Sở dĩ xuất hiện cảm giác không chân thực trong lòng xuất phát từ một sự do dự không thể giải thích được.

Thấy người đàn ông cứ nhìn mình chằm chằm, nụ cười nơi khóe miệng ung dung, ôn hòa. Anh vòng tay kéo cô lại gần, cúi xuống hôn lên trán cô, “Xem ra là mệt thật.”

Trán Hàng Tư ấm nóng hơi thở của anh.

Đến mùi hương của anh cũng rất Lục Nam Thâm.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, hỏi rõ ràng từng chữ, “Hình như anh nãy giờ không hề gọi tên em.”

***

Khi Niên Bách Tiêu choàng tỉnh cũng đúng lúc Hàng Tư bước ra khỏi ảo ảnh hỗn độn. Giây phút mở mắt ra, cô mới thật sự hiểu, hóa ra tất cả những gì mình vừa trải qua đều do ảnh hưởng của từ trường.

Họ vẫn đang ở trong sơn động, có điều hoàn cảnh không lý tưởng cho lắm.

Ánh lửa trong sơn động bập bùng, có thêm rất nhiều nến. Trên khoảng đất trống trong sơn động được thắp thêm hai vòng nến. Năm người bọn họ bị mắc kẹt hoàn toàn, ném vào trong một vòng tròn.

Trong vòng tròn nến đối diện có đồng lão và tộc trưởng. Ý thức của họ rệu rã, nhưng trên người có vết thương, không rõ do từ trường gây ra hay đã bị đánh.

Chỉ có cô và Niên Bách Tiêu đã tỉnh lại.

Lục Nam Thâm ở sát bên cạnh cô, cúi gục đầu, hoàn toàn không có phản ứng. Phương Sênh nằm nghiêng bên cạnh, miệng ngậm cười. Trần Diệp Châu ở bên kia thì nhíu chặt mày, miệng vẫn đang hơi co giật, rõ ràng đều đang chìm sâu trong thế giới ảo tưởng.

Hàng Tư quay qua nhìn Niên Bách Tiêu, Niên Bách Tiêu cũng đang nhìn về phía cô.

Khi bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều hiểu rõ trong lòng, chí ít tính đến giờ họ đều đã tỉnh táo.

Thím Điền và Đoạn Ý vẫn đang ở đây.

Nhưng họ không tập trung về phía này nên không phát hiện ra hai người họ đã tỉnh.

Hai người họ đang rải thứ gì đó giống như mùn cưa khắp bốn phía xung quanh, đặc biệt là xung quanh nến. Hàng Tư rùng mình khi ngửi thấy một mùi thông.

Họ đang rải vỏ thông.

Bắt lửa tốt, dễ cháy.

Niên Bách Tiêu cũng đã hiểu ra, sau khi nhìn Hàng Tư một cái bèn dùng chân huých vào Lục Nam Thâm ở bên cạnh.

Lục Nam Thâm vẫn không có phản ứng gì.

Đoạn Ý là một kẻ điên, xem ra hắn nói muốn tất cả cùng chết không phải chỉ là nói chơi. Với tình hình này, đây chính là suy nghĩ thật sự của hắn.

Bao gồm cả thím Điền trong đó.

Hàng Tư sốt ruột vô cùng. Cô thử cựa quậy tay chân, sợi dây thừng đã được ngâm qua nước muối giờ đang siết rất chặt. Đoạn Ý đã chuẩn bị rất đầy đủ từ trước.

Nhưng nếu sơn động này là nơi từ trường dày đặc thì sao thím Điền và Đoạn Ý lại không bị ảnh hưởng? Mà bây giờ cô và Niên Bách Tiêu đều đã thoát ra khỏi ảo ảnh có phải có nghĩa là sức ảnh hưởng của từ trường đang yếu dần không?

Đoạn Ý quay phắt đầu lại.

Giữa quầng sáng chập chờn đầy bất an, ánh mắt hắn tối thui, như một vùng hoang vu không bóng người, khiến sống lưng người ta căng thẳng.

Nhưng ngay sau đó hắn bật cười, một nụ cười ghê rợn.

Hắn vứt chỗ vỏ thông trong tay xuống đất, chậm rãi đứng lên. “Tao cứ tưởng người tỉnh giấc đầu tiên sẽ là Lục Nam Thâm cơ, xem ra tao đánh giá nó quá cao rồi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...