Hai mươi phút sau, chiếc xe mới tiếp tục hành trình.
Sau khi đeo tai nghe chống ồn, tình trạng của Lục Nam Thâm mới có chuyển biến tích cực hơn. Cả ba người đứng cùng anh bên vệ đường để dịu qua cơn sốc. Anh rửa mặt sạch sẽ, rồi lấy ra một bộ quần áo mới từ trong cốp xe để thay. Đến khi trở lại ô tô, chưa nói đến việc khắp người anh lạnh toát, cả bờ môi cũng trắng nhợt.
Nghĩ tới chuyện anh vừa chảy máu mũi, bèn dùng nước nóng pha chút nước lạnh cho ấm để cho anh uống. Lục Nam Thâm uống một chút nước, từ đầu tới cuối không tháo tai nghe chống ồn ra, anh hỏi Hàng Tư cảm thấy thế nào.
"Em vẫn ổn, sẽ có một chút khó chịu, nhưng không quá rõ ràng."
Nói cho cùng, Hàng Tư cảm giác âm thanh phần nhiều tới từ tần suất chuyển động của sóng âm, chứ không phải thông qua tai, thế nên cô sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, hơn nữa tai nghe chống ồn cũng không có tác dụng với cô.
Niên Bách Tiêu và Phương Sênh thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng, như không có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng Lục Nam Thâm vẫn khá lo lắng, "Chúng ta cần nhanh chóng rời xa phạm vi của từ trường, giờ vẫn chưa biết nó có di chứng gì cho hai người không."
Nghe xong câu ấy, Niên Bách Tiêu không muốn chần chừ thêm một giây nào nữa, vội vàng tăng tốc, lao vút xe đi.
Trong thời gian ấy, Lục Nam Thâm có thay tai nghe chống ồn một lần. Hàng Tư ngồi cạnh anh, nhìn thấy rất rõ ràng, có lẽ áp lực dồn lên tai anh lại lớn thêm. Dù đi tới đâu, Lục Nam Thâm cũng mang theo tai nghe chống ồn, mỗi một bộ tai nghe đều do chính tay anh tự thiết kế, khác hẳn với các mẫu thông thường ngoài thị trường, cho dù mẫu cơ bản đối với người thường đã đủ chống ồn lắm rồi.
Niên Bách Tiêu từng có lần tò mò đeo thử tai nghe chống ồn của Lục Nam Thâm, nhưng vẫn chỉ đeo bản cơ bản, kết quả đeo lên xong, người khác có hét ầm bên tai, anh ấy cũng chẳng nghe thấy gì, nói theo lời của anh ấy thì: Đeo cái tai nghe này lên không khác gì bị điếc.
Nhưng lần này Lục Nam Thâm đeo mẫu tai nghe số II, có mức độ chống ồn cao hơn bản cơ bản một bậc. Hàng Tư lo lắng cho tình trạng của anh bèn nói khẽ, "Ngoài anh và Vệ Trường ra, ba nhân cách còn lại đều sẽ không bị âm thanh ảnh hưởng, anh có thể..."
"Không được." Cô chưa nói hết câu, Lục Nam Thâm đã lên tiếng phản đối.
Hàng Tư lo lắng ra mặt, "Anh như vậy sẽ rất cực."
"Những lúc thế này, anh sẽ không để bọn họ ra ngoài." Thái độ của Lục Nam Thâm rất kiên quyết, khi hơi nhíu mày trông còn khá nghiêm khắc.
Hàng Tư hơi sững người.
Có lẽ nhận ra mình phản ứng hơi tiêu cực, Lục Nam Thâm kéo tay cô qua, nhìn cô và nói nhẹ nhàng, "Không sao đâu, thật đấy, anh không cả mà."
Lại là một chàng trai dịu dàng, ánh mắt nhìn cô hiện rõ sự áy náy. Hàng Tư hiểu sự kiên quyết của anh, nhưng nói cho cùng trong lòng vẫn có chút ấm ức, cô cúi mặt không nói. Niên Bách Tiêu ở trước mặt cô nói thẳng, "Chẳng qua là cậu sợ bị Kiều Uyên thay thế chứ gì? Coi tôi là không khí sao? Tôi có thể đối phó với hắn ta."
Phương Sênh nói khẽ, "Anh đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa."
Nhất thời cả khoang xe không ai lên tiếng nữa, bầu không khí như đặc quánh vào.
Xe đi thêm một tiếng nữa thì dừng lại, tín hiệu tại đây đã khá yếu rồi. Để đề phòng, Lục Nam Thâm xuống xe, gọi điện thoại cho Trần Diệp Châu, sau khi thông báo vị trí của nhau, anh gửi cả thông tin đoạn clip cho Trần Diệp Châu.
Một tiếng trước, sau khi lên xe, Lục Nam Thâm bắt đầu phân tích đoạn clip mà Thẩm Phục cung cấp, cũng là sau khi trải qua một vài phút giây ngượng ngập và bí bách ngắn ngủi. Tín hiệu trên đường núi lúc có lúc không, cộng thêm từ trường ảnh hưởng, gây nhiều khó khăn cho công việc của Lục Nam Thâm, mấy lần phán đoán đều không chuẩn xác.
Nhưng cảm xúc của Lục Nam Thâm vẫn khá ổn định từ đầu tới cuối, hơn nữa khi cần thể hiện sự yếu thế, anh sẽ không chịu quật cường, anh nói với Hàng Tư, "Hàng Hàng, giúp anh đi."
Trước lúc đó, vì bầu không khí trong xe không ổn lắm, ngay cả Phương Sênh cũng im ắng hơn, không dám đút nhiều khoai tây chiên cho Niên Bách Tiêu nữa, chỉ sợ tiếng nhai rộp rộp của anh ấy sẽ khiến hai vị ở ghế sau phiền lòng. Lục Nam Thâm có vẻ muốn chủ động xoa dịu bầu không khí, Phương Sênh vờ như vô tình liếc về phía Hàng Tư, thấy gương mặt Hàng Tư dãn ra, cô ấy cũng hiểu rõ trong lòng.
Phương Sênh hiểu rõ Hàng Tư nhất, cô là người khá lạnh nhạt, không nhiệt tình với người ngoài, trừ khi là người cô để tâm. Có một dạo Phương Sênh lo cô sẽ mắc hội chứng Stockholm rồi nảy sinh tình cảm với Kiều Uyên. Bây giờ nhìn thấy Hàng Tư rõ ràng là ấm ức mà vẫn không nặng lời được với Lục Nam Thâm, Phương Sênh đã hiểu ra, cán cân trong lòng Hàng Tư đã nghiêng về phía Lục Nam Thâm rồi.
Dưới tác dụng của từ trường, Hàng Tư đích thực là trợ thủ đắc lực của Lục Nam Thâm, mấy lần Niên Bách Tiêu muốn dừng xe tiện cho hai người họ sàng lọc thông tin nhưng đều bị Hàng Tư từ chối. Hàng Tư nhìn trân trân vào màn hình máy tính, không để anh ấy dừng lại, "Một chút lắc lư này với chúng tôi không có nhiều ảnh hưởng đâu, anh cứ đi khẩn trương đi."
Lục Nam Thâm đang quan sát hình ảnh camera chợt ngước lên nhìn Hàng Tư, nụ cười thấm đượm trong đôi mắt đen, khóe miệng cong cong. Hàng Tư tuy không ngẩng đầu nhưng cũng biết anh đang nhìn mình, nói một câu có vẻ bực dọc, "Nhìn em làm gì? Làm việc đi, đừng để mất thời gian."
Coi như bị mắng một cách gián tiếp, nhưng Lục Nam Thâm vẫn vui vẻ, "Được thôi."
Thẩm Phục có thể nhanh chóng xác định được clip bắt nguồn từ điểm giao nhau của hai đường thẳng mà lúc trước Lục Nam Thâm cung cấp, nhưng phạm vi của "điểm" đó không nhỏ, nên một hacker như Thẩm Phục cần được sử dụng. Sau khi so sánh đoạn camera thứ hai với các đoạn clip, ghi âm trước đó, cả hai cuối cùng cũng xác định được một chiếc ô tô màu xám có biển đuôi mang số 371.
Lần này Hàng Tư là người tìm ra trước tiên, trước khi cô tìm ra, Lục Nam Thâm vẫn còn đang do dự. Từ trường gây ảnh hưởng tới thính lực của anh, tuy anh có thể xác định chiếc xe thông qua đoạn clip nhưng không đưa ra được kết luận.
Hàng Tư dứt khoát nói với Lục Nam Thâm, "Chính là chiếc xe này, không sai đâu."
Sau đó Lục Nam Thâm kiểm tra lại hai lần nữa, cuối cùng mới khẳng định phán đoán của Hàng Tư là chính xác. Niên Bách Tiêu cười nói: "Được đấy, lần đầu tiên hạ gục được Lục Nam Thâm, đây không phải là chuyện dễ dàng."
Hàng Tư nói khẽ: "Tại từ trường ảnh hưởng tới thời gian phán đoán của Nam Thâm."
Lục Nam Thâm mỉm cười nhìn cô, "Không, em rất tập trung hơn nữa còn khá linh hoạt. Nếu không có sự giúp đỡ của em, khả năng cao anh sẽ không tìm ra hoặc tìm sai." Anh nói, "Từ trường tuy rằng sẽ có những quấy nhiễu nhất định đối với thính lực của anh, nhưng thực ra anh đã chìm vào một phán đoán cố chấp và không bước ra được. Đoàn Ninh lái xe hàng, thế nên trong tiềm thức, tôi chỉ tìm kiếm xe hàng mà bỏ qua khả năng Đoàn Ninh có thể sẽ đổi xe."
Vì tai bị ảnh hưởng, thế nên anh vô thức dựa dẫm vào đôi mắt, kết quả vì những nhận thức bị đóng đinh từ đầu mà suýt nữa bỏ qua manh mối quan trọng.
Khi Lục Nam Thâm và Trần Diệp Châu nói chuyện điện thoại, chiếc xe đỗ lại ở một vị trí có phong cách khá đẹp. Phía chân trời ánh sáng không quá rõ ràng, dãy núi phía xa xa cứ miên man nối dài không dứt, rơi vào trong không gian nửa sáng nửa tối, chúng mang một khí thế hùng tráng mà mơ hồ, một phong cách hoàn toàn độc đáo. Niên Bách Tiêu kéo Phương Sênh đi xa hơn một chút, sau khi Hàng Tư xuống xe thì ngồi sụp xuống dưới một gốc cây già, tiện thể cầm một nhành cây khô gạt gạt lớp đất nghịch chơi, thi thoảng quay đầu nhìn Lục Nam Thâm đang đứng gọi điện thoại ngay gần đó.
Di động trong túi chợt rung lên.
Cô cũng lười đứng dậy, bèn rướn cổ, nâng nửa người trên lên rút di động ra khỏi túi áo, nhìn nhanh thì đó là tin nhắn của Phương Sênh.
Xem ra cô nàng này có lời gì không tiện nói đành phải nhắn riêng cho cô.
Khi mở ra xem thì quả đúng như vậy.
Phương Sênh: Mình bảo này, quan hệ giữa cậu và Lục Nam Thâm có phải đã tiến triển thêm một bước không? Cách giao tiếp giữa hai người hiện tại cứ mang một cảm giác điên khùng rất bình yên.