Câu nói này của Hàng Tư khiến Kiều Uyên im lặng.
Chiếc ô tô đỗ bên dưới bức tường cao, ánh sáng vốn hạn chế, giờ càng khiến đôi mắt Kiều Uyên trở nên tăm tối hơn, như một đầm nước không thấy đáy mà người ta không dám thăm dò sâu thêm. Hàng Tư hiểu Kiều Uyên, càng u ám không nhìn thấy đáy lại càng đầy rẫy nguy hiểm. Bởi vì ở trong đầm nước ấy chứa một con quái thú nguy hiểm tột cùng, một con quái thú được hắn nuôi dưỡng bằng chính trái tim ma quỷ của mình, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị nó lôi xuống đầm, nuốt chửng.
Nhưng lần đối mặt này, Hàng Tư lại có dũng khí để phản kháng.
Khi Kiều Uyên ngước mắt nhìn cô, trong ảm đạm ánh lên một nỗi đau thoảng qua. Hắn giữ lấy gáy cô, hơi áp mặt xuống, "A Tư, lẽ nào không có nửa phần khiến em khó quên ư?"
Nếu có khó quên, nếu trong lòng có hắn, cho dù chỉ là một chút thôi, hắn tình nguyện làm bất cứ việc gì vì cô, cho dù bắt hắn biến thành Lục Nam Thâm, hắn cũng chấp nhận.
Chỉ cần cô thừa nhận.
Hàng Tư không giãy giụa, cô kìm nén nhịp tim điên cuồng cùng hơi thở dồn dập, cố gắng đối mặt một cách ung dung rồi nói: "Không có."
Bàn tay sau gáy bất ngờ siết mạnh hơn khiến con tim cô đập lỡ nhịp, cô bất giác nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng những cuồng phong bão táp mà cô đã chuẩn bị đón đợi lại không tới. Cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là sống mũi thẳng tắp và bờ môi mím chặt của người đàn ông, một khuôn cằm thẳng căng thành một đường sắc lẹm.
Kiều Uyên không hề ngước lên mà cứ nhìn cô trân trân, rất lâu sau mới hỏi với chất giọng khô khốc: "Rốt cuộc nó tốt đẹp ở điểm gì?"
Hàng Tư hít sâu một hơi, đáp lại hắn, "Anh ấy để tôi được là chính mình."
Kiều Uyên sững người.
Tranh thủ lúc ấy, Hàng Tư thoát khỏi bàn tay hắn, kéo dãn khoảng cách với hắn ra một chút, "Kiều Uyên, đây chính là sự khác biệt giữa anh và anh ấy. Tình yêu của anh ấy là sự tôn trọng và tác thành, còn anh thì sao? Anh có yêu tôi không? Anh ích kỷ, ảo tưởng, anh chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi."
Kiều Uyên nhìn cô rất lâu rồi chợt bật cười, "Tác thành ư? Nếu có một ngày em yêu người khác, tôi không tin Lục Nam Thâm sẽ chịu nhường bước. A Tư, tình yêu luôn là ích kỷ, tôi không chịu nổi khi thấy em thuộc về người đàn ông khác. Kể cả là Lục Nam Thâm cũng sẽ nghĩ vậy thôi."
"Thế nên, anh định làm gì?" Hàng Tư hỏi thẳng vào vấn đề.
Kiều Uyên ngắm nhìn cô, vài tia sáng ánh lên nơi đáy mắt, "Tôi sẽ đưa em rời khỏi đây, chúng ta sẽ đi càng xa càng tốt, đến một nơi chỉ có hai ta. A Tư, sẽ không ai tổn thương được em, cũng không ai có thể cướp em khỏi tôi."
Cảm giác ngạt thở và hoảng sợ kia lại quay về, Hàng Tư như thấy dòng máu trong người chảy ngược, toàn thân bỗng chốc lạnh tê tái. Cô cười khẩy, khi lên tiếng bờ môi còn run rẩy, "Nói thì hay lắm, chẳng qua anh vẫn muốn giam cầm tôi. Kiều Uyên, anh làm vậy chẳng phải chỉ để thỏa mãn ha.m mu.ốn ích kỷ của riêng mình sao?"
"Em nghĩ Lục Nam Thâm thanh tâm quả dục đến mức nào?" Kiều Uyên một lần nữa khống chế cô, ánh mắt trở nên giá lạnh, "Nó cũng là đàn ông, gì mà tôn trọng rồi tác thành, mục đích cuối cùng vẫn là có được em thôi. Nó không có d.ục v.ọng với em à? Chỉ cần có thì nó và tôi chẳng có gì khác nhau cả!"
"Anh ấy không phải anh, và anh cũng không bao giờ trở thành anh ấy được!" Hàng Tư nhấn mạnh từng chữ.
"A Tư, tôi đưa được em đi một lần thì sẽ đưa được đi lần thứ hai." Kiều Uyên giữ lấy cằm cô, giọng run rẩy.
Hàng Tư để mặc cho hắn giữ lấy mình, cố kìm nén cơn đau trên cằm, "Vậy thì lần này tôi sẽ chết cho anh xem. Giờ tôi chẳng còn điểm yếu nào cả. Cho dù không có Lục Nam Thâm thì tôi nghĩ Niên Bách Tiêu vẫn sẽ nể tình bạn bè, thay tôi trông nom trại trẻ mồ côi. Tôi không tin anh dám đối phó với người nhà họ Niên."
Cô thể hiện thái độ lành làm gáo, vỡ làm môi.
Nó khiến Kiều Uyên thật sự sa sầm mặt lại, như có một lớp sương giá phủ trên gương mặt. Bàn tay giữ cằm cô của hắn càng lúc càng siết mạnh, đau đớn tới nỗi đôi mắt Hàng Tư đỏ rực lên nhưng cô hoàn toàn không có ý thỏa hiệp. Kiều Uyên hơi nheo mắt lại, cúi đầu phủ kín đôi môi cô.
Nói là hôn, nhưng đa phần là trút giận, khí thế hung hăng, không chút tiếc thương. Hàng Tư bị ép phải ngẩng đầu, hắn cưỡng ép cô mở miệng ra. Cô cảm thấy đau nhưng không kêu, càng không cầu xin.
Dần dần, nụ hôn của người đàn ông chuyển từ bạo lực sang triền miên nhưng sau khi nhận ra Hàng Tư không đáp trả lại chút nào, hắn bèn dừng lại. Anh chợt tựa trán mình vào trán cô, điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Hàng Tư cũng cảm nhận được rõ ràng sự tàn bạo xung quanh hắn đang từ từ tan đi.
Rất lâu sau Kiều Uyên lên tiếng, giọng khô khốc: "A Tư, ở trong mắt em, tôi tồi tệ vậy sao? Tôi phải làm sao với em đây..."
***
Hàng Tư choàng tỉnh, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói của Kiều Uyên, như thở than, như khó xử, lại có chút bi thương? Cô không dám chắc cảm xúc của Kiều Uyên qua câu nói ấy.
Nhưng lại giật mình vì khung cảnh trước mắt.
Cô vẫn đang ở trên xe, trước mắt là gương mặt một người đàn ông tuấn tú, sáng sủa, rạng ngời như cả trời sao đã được vo tròn vào trong ánh mắt. Thấy cô tỉnh, anh như thở phào, "Hàng Hàng?"
Hàng Tư vẫn còn đang ngơ ngác thì lại có tiếng nói khác vang lên bên tai: "Cảm tạ trời đất!"
Là ảo giác ư? Sao cô lại nghe thấy tiếng của Phương Sênh nhỉ? Cô quay đầu lại nhìn, không phải Phương Sênh thì là ai? Cô ấy ngồi ở ghế lái phụ, đang quay đầu nhìn cô, vẻ mặt hân hoan. Còn lúc này, người lái xe là Niên Bách Tiêu. Anh ấy ngó qua gương chiếu hậu, cũng nói theo một câu, "Tỉnh táo chưa?"
Hàng Tư chưa hiểu chuyện gì, một lần nữa quay lại quan sát gương mặt người đàn ông trước mắt. "Lục Nam Thâm?" Cô bỗng không dám chắc nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đâu là thật? Đâu là giả?
Lục Nam Thâm vu.ốt ve gò má cô, dịu dàng nói: "Phải, anh là Lục Nam Thâm."
Lần này Hàng Tư nhìn rất kỹ càng, nỗi sợ hãi trong lòng chợt biến tan. Cô bỗng trở nên kích động, lập tức chủ động ôm lấy người đàn ông trước mặt, "Nam Thâm, là anh thì tốt rồi."
Niên Bách Tiêu ngồi trước lái xe bỗng huýt một tiếng sáo.
Phương Sênh bĩu môi, quay đầu qua: "Có người yêu là quên bạn."
Ở ghế sau, Lục Nam Thâm để mặc cho Hàng Tư ôm chặt lấy mình như một con bạch tuộc. Anh vòng một cánh tay qua người cô, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, từng nhịp từng nhịp, dịu dàng, đầy kiên nhẫn, "Anh đây, Hàng Hàng."
Có ai biết đâu, anh cũng sợ muốn chết, đến khi đôi mắt cô trong veo trở lại, anh mới thực sự yên tâm.
Sau khi chắc chắn đó là anh, cô không những không thu tay về mà càng ôm chặt hơn.
Lục Nam Thâm rất vui vì điều ấy.
Đây là lần đầu tiên Hàng Tư chủ động như vậy, trước nay cô đều rất dè dặt. Anh không biết cô sợ hãi điều gì, cũng không hiểu vì sao cô rõ ràng rất muốn gần gũi anh lại không dám gần gũi. Nhưng sau cái ôm lần này, có lẽ nút thắt trong lòng cô cuối cùng cũng đã được cởi bỏ.
Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh nói nhẹ nhàng: "Không sao rồi."
Qua một lúc rất lâu, những kích động của Hàng Tư tan đi, lý trí cũng đã quay về. Cô buông tay, nhìn Lục Nam Thâm rồi lại nhìn đôi Niên Bách Tiêu và Phương Sênh ở hàng trước, vẻ mặt khó hiểu, "Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao hai người lại tới đây?" Rồi cô quay lại nhìn Lục Nam Thâm, "Thứ ở trên tàu cao tốc... giống bóng người, còn nữa, Kiều Uyên đã xuất hiện rồi."
Nhìn thấy vẻ lo lắng nơi đáy mắt cô, đầu tiên, Lục Nam Thâm an ủi cô, "Trên tàu cao tốc đích thực đã có sát thủ xuất hiện, Kiều Uyên cũng đã xuất hiện, nhưng Hàng Hàng à, em đã rơi vào ảo ảnh, đây cũng là sự thực."
Hàng Tư thảng thốt, chìm trong ảo ảnh?
"Không đúng." Cô lắc đầu, "Sao lại là ảo ảnh được? Anh cũng đã nói Kiều Uyên đã xuất hiện, em đã xuống tàu, theo hắn đến đồn cảnh sát, những chuyện này đều không phải sự thật ư?"
Lục Nam Thâm thở dài, chạm tay lên mặt cô, "Hàng Hàng, em đã theo anh xuống xe."