CHƯƠNG 1006: KIỀU MỤC LÀM CHỖ
DỰA CHO CÔ NHÓC!
Tầm mắt của Cận An Thừa đảo qua đảo lại giữa Kiều Mục và Lăng Tử Hoan.
Anh ta là chú Hai của cô, nhưng quan hệ của hai người này, cứ như thể...
Vừa nghĩ vậy, Cận An Thừa bèn muốn lên tiếng, nhưng Lăng Tử Hoan đã thoát khỏi vòng tay của Kiều Mục. Cô nheo cặp mắt long lanh, nhìn
Lương Nhiễm, như cười như không, "Làm gì thế? Chú ấy có phải phụ huynh của tôi hay không, thì có liên quan gì đến cậu?"
Lương Nhiễm sợ hãi trước ánh mắt của Kiều
Mục, nhưng cô ta rất chướng mắt việc Lăng Tử Hoan có mối nhân duyên tốt, trong lớp lúc nào cũng có người đứng ra bênh vực.
Nhất là, Cận An Thừa còn thích Lăng Tử Hoan.
Cô ta nghiến răng, làm lơ chất vấn của Lăng Tử Hoan, nhìn Kiều Mục rồi nói, "Chú, ban nãy cháu đùa với bạn ấy thôi."
"Nhưng có chuyện cháu vẫn muốn nói với chú, ở trong lớp, Lăng Tử Hoan luôn luôn lơ là việc học."
"Chú tốn tiền đưa bạn ấy đi du học, chắc chắn là để bạn ấy học hành thành tài, về nước tìm công việc tốt."
"Dù cháu thấy bình thường bạn ấy rất tiết kiệm, nhưng lại không hề trân trọng cơ hội này, chẳng những thi trượt, còn suốt ngày chơi game."
"Chú, cháu thật sự là bạn của Lăng Tử Hoan, hiện giờ chú đã đến, chú nên khuyên bạn ấy đi... Nếu cứ bỏ bê học tập, sau này tốt nghiệp sẽ là cả một vấn đề đấy."
Lăng Tử Hoan bình thường rất tiết kiệm: "??"
Chiếc áo bông màu trắng tám nghìn tệ này của cô, tiết kiệm chỗ nào?!
Kiều Mục: "???"
Chú? Anh già như vậy sao?!
Lăng Tử Hoan chớp mắt, nhìn chằm chăm
Lương Nhiễm khăng khăng tự cho là mình đúng, rồi ngẩng đầu liếc Kiều Mục đang cau mày.
Cặp mắt to lanh lợi đảo vòng, cô cúi xuống ngay lập tức, bày ra dáng vẻ rút kinh nghiệm xương máu.
Thấy vậy, Lương Nhiễm nghĩ rằng mình đã thắng!
"Cậu đang nói linh tinh gì thế?" Bấy giờ, Kiều Mục vẫn đắm chìm trong vấn đề tuổi tác của bản thân, còn Cận An Thừa thì lại rất bực bội, gầm lên với Lương Nhiễm rồi ga lăng đứng trước mặt Lăng Tứ Hoan.
"Tôi không cho cậu nói bạn ấy như vậy!"
Lăng Tứ Hoan cúi đầu nhíu mày lại.
Liếc vẻ mặt sa sầm của Kiều Mục, cô nhăn nhó, sao chú Hai không nói gì!
Cô nhóc nôn nóng, nhấc chân giẫm lên giày da của Kiều Mục.
Sau đó, cô tiếp tục cúi đầu, bày ra vẻ uất ức.
Kiều Mục bị cô giẫm một cái, không đau, nhưng lại làm anh sực tỉnh.
Anh cúi đầu, trông thấy Lăng Tử Hoan khua khoắng hai tay trước người, thì khóe môi nhếch lên.
Không ổn, bé cưng nhà anh tủi thân rồi.
Kiều Mục dùng ánh mắt âm trầm nhìn Lương
Nhiễm, sau đó lại liếc Cận An Thừa đang chắn trước mặt cô.
Anh kéo Lăng Tử Hoan về bên mình, giọng nói lộ ra nguy hiểm, "Dù không tốt nghiệp được, tôi cũng có thể mua một tấm bằng tốt nghiệp cho cô ấy."
"Ngoài ra, sau này cô ấy không cần làm việc, tiên trong nhà đủ cho cô ấy tiêu hoang mười đời."
"Vê việc cô nói cô ấy tiết kiệm, đây đích thực là thói quen tốt. Ngay cả áo bông hiệu VC cũng mặc ra ngoài, nhóc con, đồ thiết kế hiệu VAN chú Ba cho nhóc, nhóc không thích à?""
"Nếu không thích thì nói với chú Ba nhóc đi.
Gần đây chú ấy rảnh, để chú ấy thiết kế riêng cho nhóc mấy bộ."
Trán Lăng Tử Hoan mướt mồ hôi!
Để chú ba Hàn đích thân thiết kế quần áo cho cô, cô sợ sẽ bị ba mình đánh chết!
"Chú Hai, cháu..."
Kiều Mục ôm vai Lăng Tử Hoan, vỗ về cô, mở miệng tung đòn phủ đầu, "Nhóc là cục cưng trong tay chúng ta, mặc quần áo mấy nghìn tệ ra phố, chẳng trách sẽ bị người khác coi là dè sẻn tiết kiệm!"
Lương Nhiễm ở bên cạnh, trợn mắt há hốc môm!
Cái áo bông màu trắng bình thường kia, là của hiệu VC?
Nói, nói dối phải không?