CHƯƠNG 1097: BÂY GIỜ, CÔ ẤY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA LÃNH DỊCH DIÊM TÔI
Ôn Tranh có thể dễ dàng nhìn ra vẻ sợ hãi của Ôn Tri Diên.
Bóng râm của cô gần như có thể bao phủ cả người cô ta, cô hơi cúi người pha trò nói, "Sao nào, em gái ngoan? Trông cô giống như rất sợ tôi nhỉ?"
Ôn Tri Diên muốn lùi về phía sau nhưng khuỷu tay cô ta đã bị Ôn Tranh giữ lại.
Cô ta hít thở không thông, hoảng sợ nhìn về phía Lãnh Dịch Diêm, "Anh Diêm, cứu em... Á!"
Ôn Tri Diên còn chưa nói hết câu thì Ôn Tranh đã trở tay cho cô ta một bạt tai lên mặt.
Lần này, Ôn Tranh dùng toàn bộ sức lực, làm Ôn Tri Diên lập tức lảo đảo ngã lăn xuống đất.
"Đau... Bụng của tôi..."
Sắc mặt Ôn Tri Diên lập tức trắng bệch đi. Giữa ngày đông giá rét mà trán cô ta lại lấm tấm mồ hôi.
Ôn Tranh sững sờ, không dám tin nhìn chằm chằm bụng của Ôn Tri Diên.
Chốc lát sau, ánh mắt cô như lưỡi dao sắc bén phóng về hướng Lãnh Dịch Diêm, trông vô cùng thất vọng.
Lãnh Dịch Diêm nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Ôn Tranh, yết hầu trượt lên trượt xuống, hai tay siết chặt thành nắm đấm, rồi mới nghiến chặt răng tiến lên trước nắm lấy bả vai Ôn Tranh, đẩy cô ra mấy bước.
Sau đó cậu ta vọt tới trước mặt Ôn Tri Diên, ngồi xổm xuống vô cùng sốt ruột hỏi, "Có phải vết thương cũ lại đau không?"
Ôn Tri Diên khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, ôm bụng lẩm bẩm, "Đau quá đi, anh Diêm, mau đưa em tới bệnh viện. Em đau quá..."
Cô ta thật sự không thể nào chịu đựng được.
Vết thương trên bụng đau xót vô cùng.
Cô ta ngửa đầu nhìn Ôn Tranh đang thở phì phò trước mặt mà gào thét chói tai, "Ôn Tranh, rốt cuộc thì cô muốn làm gì? Cô không thể chấp nhận nổi chuyện tôi và anh Diêm ở bên nhau sao? Tại sao cô lại đối xử với tôi như thế, tại sao cô..."
Ôn Tri Diên nói tới đây thì bị đau quá mà ngất đi.
Đây là lần thứ tư vết thương bị rách ra.
Màng nhĩ Ôn Tranh kêu ong ong, là ù tai do bị đả kích quá lớn tạo thành.
Bởi vì cô chính mắt nhìn thấy dáng vẻ mù quáng của Lãnh Dịch Diêm. Cậu ta vô cùng cẩn thận bế Ôn Tri Diên từ dưới đất lên, ngay cả đôi tay kia cũng đang run rẩy.
Người trước mắt này là người bạn mà cô luôn quý trọng.
Là người bạn nhìn thấy cô chết đi sống lại quay trở về đã mừng đến chảy nước mắt ngoài phòng bệnh.
Nhưng hôm nay cậu ta lại yêu thắm thiết kẻ thù của cô.
Rốt cuộc thì Ôn Tri Diên có cái gì tốt?
Năm đó, người nhà họ Ôn thương yêu che chở, khen ngợi cô ta.
Người mà trước đó toàn bộ Đế Kinh đều biết cô Hai nhà họ Ôn có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhân phẩm và học lực đều ưu tú.
Mà hôm nay, Ôn Tri Diên bị cả thế giới vứt bỏ vẫn có thể có được người yêu mà cô ta hằng mơ ước.
Ánh mắt Ôn Tranh khô khốc, bả vai hơi đau do khi nãy Lãnh Dịch Diêm đẩy cô ra đã dùng sức rất lớn.
Cổ họng cô nghẹn ngào, khóe miệng mấp máy nhưng lại không nói ra được lời nào.
Mãi cho đến khi Lãnh Dịch Diêm bế Ôn Tri
Diên đi ngang qua người cô thì Ôn Tranh mới cứng đờ kéo lấy khuỷu tay cậu ta lại.
Cô dời đôi mắt ngấn lệ, giọng khàn đặc khác lạ, "Dịch Diêm... Tại sao..."
Chỉ có mấy chữ đơn giản mà gần như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô rồi.
Tại sao phải yêu cô ta?
Tại sao phải là cô ta?
Cậu có còn nhớ trước đây, chính miệng cậu nói muốn hủy bỏ hôn ước với cô ta không?
Lúc đó, Ôn Tranh có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng một giây kế tiếp, thứ cô nhận được lại là ánh mắt u ám và động tác mang đầy cảnh giác của Lãnh Dịch Diêm.
Đôi mắt hẹp dài không có chút cảm xúc nào, phẳng lặng như một ao nước đọng.
Gió bắt đầu nổi lên, làm rối tung sợi tóc trên trán họ.
Sau đó, Ôn Tranh nghe thấy Lãnh Dịch Diêm lạnh lẽo nói: "Ôn Xu Tranh, từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cậu làm tổn thương cô ấy nữa."
"Chuyện giữa hai người đã qua rồi. Bây giờ cô ấy là người phụ nữ của Lãnh Dịch Diêm tôi, nếu như cậu muốn động tới cô ấy thì giết tôi trước đi."