CHƯƠNG 1094: VÌ SAO NHẤT ĐỊNH PHẢI TỚI LỆ THÀNH?
Bấy giờ, cửa khoang máy bay mở ra, cầu thang mạn dần dần hạ xuống.
Mục Nghi quay đầu nhìn chiếc xe Lincoln đầu tiên, thu hồi tầm mắt, rảo bước tiến về phía trước.
Ở cửa khoang, anh rể Lãnh Dịch Trì đang đỡ eo Tần Bách Noãn đi xuống thang.
Một lát sau, Lãnh Dịch Diêm và Ôn Tri Diên xuất hiện sau lưng bọn họ.
Động tác của cậu ta giống hệt anh rể, cũng che chở cho Ôn Tri Diên ở bên cạnh.
Một cơn gió lạnh ập tới, Lãnh Dịch Diêm khép lại cổ áo cho cô ta một cách tự nhiên.
Đối với Ôn Tranh, cảnh tượng này vô cùng chướng mắt.
Trong chiếc xe Lincoln đầu tiên, Ôn Tranh ngồi ở ghế phụ lái, nhìn chằm chằm về phía cầu thang mạn.
Nếu trước đó cô còn hơi nghi ngờ thì giờ phút này, sự thật đã không cho phép cô phản bác.
Dù ở khoảng cách xa, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ Lãnh Dịch Diêm cụp mắt nhìn nhau cười với Ôn Tri Diên thật dịu dàng.
Cậu ta biến thành như vậy từ lúc nào?!
Chỉ với một chuyến đi tới Malaysia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến cậu ta lựa chọn nắm lấy tay Ôn Tri Diên?!
Ôn Tranh bấn loạn rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, nhìn vợ chồng chị Ba đã xuống cầu thang.
Nghe tiếng cửa xe vang lên từ phía sau, cô ngoảnh lại thì thấy Tiểu Thất và Tần Bách Duật nghiêng người bước xuống.
Ôn Tranh không ngừng thở phì phò, muốn dằn phiền muộn và xót xa trong lòng xuống.
Cô không có quá nhiều thời gian để điều chỉnh tâm trạng, nhìn hai người Lãnh Dịch Diêm lững thững đi tới, mím chặt khóe môi, mặt mũi nghiêm túc đẩy cửa xe ra.
Lúc này, Lãnh Dịch Diêm đang chăm sóc Ôn Tri Diên thoáng trông thấy bóng dáng mảnh mai màu đen cạnh cửa xe thì lập tức sững sờ.
Nét mặt của cậu ta rất khó hình dung, đôi mắt hẹp dài trợn tròn vì kinh ngạc.
Thậm chí, tay cậu ta mất đi sức lực, bóp chặt lấy thịt non trên eo Ôn Tri Diên cách lớp áo bông dày.
"Anh Diêm..." Ôn Tri Diên khẽ kêu lên, ngước mắt trông thấy cái nhìn mỉa mai của Ôn Tranh thì cũng sửng sốt.
Nhưng cô ta rời mắt rất nhanh, ngẩng lên nhìn Lãnh Dịch Diêm ở bên cạnh, thản nhiên dựa vào lòng cậu ta, "Anh Diêm, anh bóp đau em rồi."
Cô ta níu khuỷu tay của Lãnh Dịch Diêm, nét mặt rất ngây thơ, ngón tay còn vuốt ve mu bàn tay của cậu ta, ý bảo cậu ta thả lỏng.
Được Ôn Tri Diên nhắc nhở, Lãnh Dịch Diêm thầm biết mình đã để lộ cảm xúc không nên có.
Cậu ta cụp mắt, nghiến răng, lòng bàn tay dần dần buông lỏng, giọng nói nghẹn lại, "Xin lỗi."
Lãnh Dịch Diêm vừa nói vừa xoa vuốt cho cô ta. Nhưng tận sâu trong đáy mắt của cậu ta lại cuộn trào cảm xúc.
Ôn Tranh nhìn thấy rất rõ ràng cử chỉ của Lãnh Dịch Diêm và Ôn Tri Diên.
Cô không hề bỏ qua nét mặt kinh hoàng của Dịch Diêm khi tầm mắt hai bên chạm nhau.
Nhưng vẻ khiếp sợ chỉ thoáng qua rồi vụt tắt.
Ôn Tranh nhếch môi cười mỉa. Lúc quay đi, cô trông thấy vợ chồng chị Ba và đám người Tiểu Thất đang chào hỏi.
Cách một khoảng không xa, cô nhìn xoáy vào Lãnh Dịch Diêm, sau đó đi về phía chị Ва.
Tất cả mọi người đều đang chào đón vợ chồng chị Ba, bỏ lại Lãnh Dịch Diêm và Ôn Tri Diên ở đó, không hỏi han, không trò chuyện như họ là vai phụ thừa thãi chẳng đáng nhắc tới.
Ôn Tri Diên cắn chặt môi dưới, liếc trộm Ôn Tranh, "Anh Diêm, vì sao nhất định phải tới Lệ Thành. Chúng ta đâu có được hoan nghênh..."
Từ tối hôm qua sau khi biết tin, cô ta luôn phản đối.
Nhưng, dù cô ta chống đối, cũng không có cách nào dùng lời nói sắc bén từ chối anh Diêm.
Cô ta có thể không màng tới bất cứ ai, nhưng lại chẳng thể mặc kệ ý muốn và suy nghĩ của anh Diêm.