Chú Cổ đột ngột qua đời, làm cho nhà họ Tần rơi vào trong nỗi đau lòng khôn xiết.
Trên đường trở về từ nghĩa trang, Nghiên Thời Thất nhẹ nhàng dựa vào vai Tần Bách Duật.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sắc trời xám xịt âm u tựa như tiễn đưa chú Cổ.
Lúc này, điện thoại của Tần Bách Duật đổ chuông, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe.
Anh lấy điện thoại ra xem, nhíu mày, "Có chuyện gì vậy?"
Tiếng nói trong điện thoại không lớn không nhỏ, vừa đủ để Nghiên Thời Thất có thể nghe thấy rõ ràng.
Người gọi đến là anh Ba.
Giọng nói của anh khản đặc, nhuốm vẻ mỏi mệt. Sau khi thở mạnh một hơi, anh nói: "Xin lỗi, anh chị không về kịp. Hôm qua, Tiểu Noãn nghe tin xong thì quá xúc động, bị động thai, sinh non vào nửa đêm hôm qua, là con gái."
Tần Bách Duật chợt siết chặt điện thoại, "Chị ấy sao rồi?"
"Cô ấy không sao, bây giờ đã tỉnh lại rồi, đứa nhỏ đang nằm trong lồng ấp, không có vấn đề gì lớn."
Giọng của anh Ba Lãnh Dịch Trì thấm đẫm vẻ mỏi mệt. Nói xong mấy câu, anh lại khẽ thở dài, nói tiếp: "Thật ra, trước đó Tiểu Noãn đã có chút dấu hiệu trầm cảm trước sinh. Bởi vậy, lần này sinh non cũng không tính là chuyện xấu, ít nhất cô ấy có thể điều trị bệnh sớm. Còn về chuyện của anh Hai, các em cũng đừng quá đau lòng, đều là do số mệnh sắp đặt."
Thật ra, lúc anh Hai còn sống trở về, Tần Bách Noãn đã mang thai gần bảy tháng mà vẫn khăng khăng đòi về nhà họ Tần thăm anh Hai.
Anh dịu dàng khuyên nhủ không được, đành phải cùng cô về nhà họ Tần.
Đó là lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau, anh thấy cô nước mắt đầm đìa.
Trong ấn tượng của anh, cô Ba nhà họ Tần luôn luôn là một cô gái xuất sắc giỏi giang.
Tình cảm giữa người nhà họ Tần với nhau thật sự làm cho Lãnh Dịch Trì phải xúc động.
Chỉ là không ngờ, mới có hơn nửa tháng ngắn ngủi mà anh Hai đã qua đời.
Đối với người nhà họ Tần mà nói, chuyện này chẳng khác gì một sự tra tấn.
Nghe vậy, Tần Bách Duật cụp mắt xuống, khẽ thở dài, "Nhờ anh chăm sóc tốt cho chị Ba. Nếu có tin tức gì thì cứ báo cho em biết bất cứ lúc nào."
Lãnh Dịch Trì cười khẽ, "Đương nhiên rồi. Chú yên tâm đi, đợi cô ấy khỏe hơn một chút, anh sẽ dẫn cô ấy về thăm mọi người."
"Có điều, các em đừng nghĩ đến chuyện đến Đế Kinh. Hiện giờ, anh chị Cả chắc chắn đang không ổn. Chú và Tiểu Thất ở nhà săn sóc lẫn nhau. Đế Kinh có anh rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Vâng!" Tần Bách Duật đáp lời rồi cúp điện thoại.
Anh vừa đánh mắt sang đã thấy đôi mắt đầy vẻ buồn bã của Nghiên Thời Thất.
Anh mím nhẹ đôi môi mỏng lại, vòng khuỷu tay ôm chặt cô, "Chị Ba sinh con gái rồi."
Nghiên Thời Thất gật đầu, tiếc nuối nói: "Em nghe rồi. Nếu sớm biết vậy thì sau khi anh Hai qua đời, không nên nói cho chị Ba biết."
"Không thể không nói cho chị ấy biết. Với tính cách của chị Ba, nếu sau này biết được thì nhất định sẽ nổi cơn tam bành."
Tần Bách Duật ngồi dựa vào ghế sau, khép hờ đôi mắt, bọng mắt thâm đen để lộ vẻ mệt mỏi.
Nghiên Thời Thất xót xa xoa má anh, "Anh mệt mỏi thế này rồi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Hay là hai ngày tới đừng đến công ty nữa?"
"Ừ, không đi nữa."
Nghiên Thời Thất nhìn anh, ngẫm nghĩ rồi đề nghị: "Anh Ba nói chị Ba có dấu hiệu trầm cảm trước khi sinh, mà Thương Lục còn chưa trở về Parma. Lát nữa chúng ta về nhà tổ, có nên hỏi anh ta xem có phương pháp điều trị nào tốt không?"
Tần Bách Duật chậm rãi mở mắt ra, chớp mắt nhìn cô một cái, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Muốn làm cho chị Ba khỏe lại rất dễ, chỉ cần để chị ấy nhanh chóng quay lại với công việc thì tất cả các chứng bệnh của chị ấy đều sẽ tự lành."
Anh rất hiểu tính tình của chị Ba. Trong thời gian mang thai, cô phải ở nhà suốt ngày, ba mươi bốn tuổi đã được xem là sản phụ tuổi cao.
Lãnh Dịch Trì lo lắng cho sức khỏe của cô, bảo cô tạm ngừng tất cả công việc.
Từ người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường chợt biến thành bà nội trợ. Chính sự hụt hẫng này mới là nguyên nhân chị Ba mắc bệnh tâm lý.