Người Dấu Yêu

Chương 1169


Chương trước Chương tiếp

CHƯƠNG 1169: NẾU CÁC CHÁU RẢNH THÌ HÃY THƯỜNG VỀ THĂM ÔNG

 

Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh nhìn tài liệu trên bàn, không mở ra xem, mà cùng nhau nhìn về phía Ôn Sùng Lễ.

 

Ông cụ thấy vẻ ngờ vực của các cô, bưng cốc trà lên nhấp một ngụm, "Đây là quỹ gia tộc và bất động sản mà ông chia cho các cháu."

 

"Đừng từ chối, các cháu đều là con cháu nhà họ Ôn, các cháu nên được mấy thứ này."

 

"Nếu trước đây ông có thể đối xử công bằng với Tĩnh Hoằng và Tĩnh Nho, thì có lẽ vợ thằng Hai sẽ không vì cảm thấy bất công mà làm ra nhiều chuyện sai lầm."

 

"Bây giờ, ông chia đều ra hết, dù có xuất sắc hay không, thì các cháu đều là cháu ngoan của ông."

 

Bậc thầy quốc họa nở mặt nở mày cả đời, đến khi tuổi già bảy mươi mới có thể sống rõ ràng thông thoáng.

 

Lúc này, Ôn Nhĩ Hoa ngồi ngay ngắn bên cạnh ông cụ, hất cằm lên nói: "Hai đứa mở ra xem đi, đây là tấm lòng của ông nội các cháu, không được phép từ chối. Người trong nhà đừng nói mấy lời xa lạ khách sáo làm gì."

 

Bác Hoa có ý tốt nhắc nhở, làm hai chị em nhìn nhau.

 

Các cô không thể từ chối được nữa, chỉ có thể từ từ mở túi tài liệu ra.

 

Ôn Sùng Lễ thấy các cô nghiêm túc xem văn kiện thì giải thích: "Mỗi một người đều có quỹ gia tộc. Hiện nay, vì Tiểu Thất đang là ngôi sao trong giới giải trí, nên ông cho cháu một cửa hàng thêu."

 

"Người thêu trong cửa hàng sẽ căn cứ theo khí chất của cháu rồi phối hợp với màu sắc và chất liệu truyền thống, may ra sườn xám có một không hai."

 

"Cháu là ngôi sao, dù sao cũng sẽ dùng tới loại trang phục như sườn xám. Cháu tranh thủ thời gian đi cửa hàng thêu xem, sau này nó sẽ là của cháu."

 

Dứt lời, ông nhìn về phía Ôn Tranh, tầm mắt dừng trên tài liệu trong tay cô, cười nói: "Còn về Tranh Tranh, cháu không giống với Tiểu Thất, từ nhỏ cháu đã thích đánh đấm rồi, rõ là bị ông ngoại cháu đồng hóa."

 

"Có điều, bây giờ cháu cũng lớn rồi, mà sản nghiệp dưới danh nghĩa nhà chúng ta lại không có võ quán hay thể thao gì gì đó. Bởi vậy, ông tặng cho cháu một cửa hàng hai tầng ở phố buôn bán, cháu muốn làm gì, thì có thể tự mình lên kế hoạch."

 

Ôn Tranh lập tức nhìn về phía ông cụ Ôn Sùng Lễ. Sau đó, cô nhìn xuống thỏa thuận chuyển nhượng cửa hàng trong tay mình, trong lòng có đủ loại cảm xúc đan xen.

 

"Cảm ơn ông nội..."

 

Ngoại trừ nói lời cảm ơn ra, thì cô thật sự không nói nên lời nào khác nữa.

 

Bao gồm cả phần quỹ gia tộc kia, mỗi tháng sẽ gửi vào tài khoản của cô một số tiền có hơn sáu con số.

 

Trước đây lúc ở nhà họ Ôn, cô chưa từng được sở hữu mấy thứ này.

 

Khi ấy, phương thức giáo dục của nhà họ Ôn là lấy thành tích luận ưu tú. Hiện nay, có lẽ nó đã hoàn toàn biến thành lịch sử rồi.

 

Trong phòng trà, ông cụ Ôn chống mép bàn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn ra sân nhỏ ở bên ngoài, lẩm bẩm cảm thán: "Ông hi vọng sau này các cháu có thể sống thoải mái. Cửa lớn nhà họ Ôn tại Đế Kinh vĩnh viễn mở rộng chào đón các cháu. Sau này, nếu các cháu rảnh thì hãy thường về thăm ông."

 

Chưa đến nửa tiếng sau, ông cụ Ôn Sùng Lễ và quản gia Ôn đều đi về sương phòng phía đông.

 

Ôn Nhĩ Hoa không hề mở tài liệu ra xem, dường như không thèm để ý tới thứ này.

 

Bà cầm quai bình pha trà lên, rót một chút trà nóng vào cốc cho Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh, "Hai đứa đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng."

 

"Thật ra, ông cụ làm như vậy là vì muốn bù đắp cho các cháu."

 

"Trước đây, lúc thím Hai các cháu xảy ra chuyện, bác cũng có nghe nói, nhưng vì trong nhà có chuyện nên không tới được."

 

"Sau này, bác hỏi thăm nhiều người, mới biết bà ấy làm ra mấy chuyện kia. Nói ra cũng là do bác sơ sẩy. Sau khi bác và dượng các cháu kết hôn, bác bắt đầu ít tham dự vào chuyện nhà mẹ đẻ ở Đế Kinh."

 

"Không ngờ người suýt nữa hủy hoại nhà họ Ôn lại là Trang Nhân. Có điều, cuối cùng thì kẻ làm ác sẽ phải gặp báo ứng, coi như là một sự an ủi đi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...