Chín rưỡi, Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu mới ăn sáng xong.
Trên bàn ăn, mặt Ôn Tranh hơi ửng đỏ, mái tóc đã mọc khá dài vẫn còn hơi ẩm ướt.
Lôi Duệ Tu thỏa mãn ngồi đối diện uể oải dán mắt vào cô.
Chắc do bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt nóng bỏng của anh, Ôn Tranh thấy cả người bứt rứt.
Cô lạnh lùng nhướng mày, yếu ớt nói: "Anh còn nhìn em nữa, em móc mắt anh ra đấy!"
Lôi Duệ Tu nhếch môi cười, ghé về phía trước trêu ghẹo cô, "Em nỡ sao?"
"Lôi Duệ Tu!" Ôn Tranh khẽ quát lên, mặt càng lúc càng nóng!
Thấy cô thẹn thùng, Lôi Duệ Tu càng được nước lấn tới trêu chọc, "Có phải anh hầu hạ em không đến nơi đến chốn nên em nghẹn đến phát hỏa rồi không?"
Hơi thở của Ôn Tranh rối loạn, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng khi nãy trong phòng tắm.
Cô cắn khóe môi, cụp mắt, dùng chân ở dưới gầm bàn đá anh một cái, "Anh im đi!"
Lôi Duệ Tu bị đá trúng cổ chân, nghiêng người sờ lên sống mũi, "Ừ thôi, không trêu em nữa! Em ở yên đây, anh qua biệt thự của ba bàn chuyện của Tiểu Ngũ một lát. Yên tâm đợi anh về, đừng chạy lung tung, chiều nay anh dẫn em ra ngoài."
Mặt Ôn Tranh biến sắc, "Đi đâu vậy?"
Lôi Duệ Tu vừa chỉnh lại áo vừa đứng dậy, "Người phụ nữ của anh đã quay về, cũng đến lúc dẫn em đi xem cơ ngơi người đàn ông của em rồi!"
Ôn Tranh: "..."
Cô không thể nào ngờ, sau khi bộc bạch với Lôi Duệ Tu, anh lại khôi phục bản tính mặt dày của mình nhanh như vậy.
Ôn Tranh đỡ trán lắc đầu thở dài, chẳng mấy chốc đã thấy Lôi Duệ Tu thay áo sơ mi đen và quần âu đi từ phòng thay đồ ra.
Anh rảo bước ra cửa, lúc mở cửa chợt nhớ ra gì đó lại quay về trước mặt Ôn Tranh.
"Sao thế?" Cô ngờ vực nhìn anh.
Lôi Duệ Tu nghiêng đầu, cúi xuống hôn chụt một cái lên môi cô, "Đợi anh về."
Ôn Tranh bị hôn đến đần cả mặt: "..."
Sau khi Lôi Duệ Tu đi, Ôn Tranh không cầm lòng được sờ lên môi mình, bất giác bật cười.
Lôi Duệ Tu đi ra cửa ngồi lên xe điện, đi thẳng đến biệt thự của Lôi Hạc Đình.
Anh vừa đến gần vườn hoa trong sân đã nghe thấy tiếng cãi vã của Hoắc Tâm Liên và Lôi Hạc Đình.
"Ông Đình, Tiểu Ngũ tuổi còn nhỏ, dù làm chuyện gì quá đáng thì bị nhốt trong Cục Cảnh sát cả đêm cũng xem như đã nhận được bài học rồi. Sao ông có thể bỏ mặc nó ở trong đó không quan tâm đến, nó lớn thế này đã bao giờ phải chịu khổ như vậy đâu!"
Hoắc Tâm Liên lòng nóng như lửa đốt, cả ngữ khí nói chuyện cũng hiếu thắng hẳn lên.
Lôi Hạc Đình đứng chắp tay trước bức bích họa trong sảnh nhìn ngắm tranh, giọng điệu hờ hững: "Mới có một đêm mà bà đã không đành lòng rồi? Lúc nó ra tay đánh người, chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả hay sao?"
Hoắc Tâm Liên bỗng chốc nghẹn lời, chân mày nhíu chặt lại, hơi thở gấp gáp hơn nhiều, "Nó đánh nhau là không đúng, nhưng ông cũng nghe thấy rồi còn gì, rõ ràng nó vì Tiểu Duệ nên mới ra tay đánh người nhà chú Hai. Chuyện này kể ra cũng không phải lỗi của một mình Tiểu Ngũ, sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu nó được?"
"Hừ!" Lôi Hạc Đình hừ giọng rồi quay sang nhìn Hoắc Tâm Liên, "Con hư tại mẹ, câu này dành cho bà đấy! Nó đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn lấy cớ còn nhỏ? Hai lăm tuổi đầu mà suốt ngày chẳng làm gì nên hồn, nghe tiếng gió liền nghĩ là mưa, ở trước mặt các gia tộc khác lại dám ra tay đánh anh Hai của mình. Dù có là lí do gì thì cũng không bỏ qua được! Không dạy dỗ đàng hoàng thì còn không biết sau này nó có ra tay đánh người đẻ ra nó hay không đấy!"